Chương 418: Thần niệm truyền thừa
Nhưng đúng lúc này, Tô Tiểu Ngưng từ trong đám người chậm rãi đi ra, vẻ mặt mê mang, giống như rơi vào một loại trong trạng thái nào đó, nàng bước về phía đại điện luyện đan kia.
Trước ngực của tiểu Ngưng lóe ra từng đạo từng màn sáng thần bí.
Khi nàng đến gần đại điện, loại này màn sáng kia cũng càng ngày càng mạnh, dần dần chói mắt, gần như bao phủ lấy cả thân hình của tiểu Ngưng!
"Đây là..."
Đám người đều trợn mắt hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm.
Tô Tử Mặc đứng ở bên cạnh, cũng không ra tay ngăn cản.
Khi ở Vương thành Đại Chu, Tô Tử Mặc đã nhận ra lò luyện đan kia có lai lịch bất phàm, sau khi tiến vào chiến trường Thượng Cổ lại càng chứng minh được suy đoán này của hắn.
Đến lúc này, Tô Tử Mặc gần như đã có thể xác nhận, lò luyện đan thần bí này nhất định có thiên ti vạn lũ liên hệ cùng Đan Trì tông!
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, tiểu Ngưng bước từng bước tới trước đại điện, ngọc thủ vươn ra nhẹ nhàng chạm đến phong ấn trên đại điện.
Khiến đám người kinh ngạc chính là phong ấn cũng không đẩy tiểu Ngưng bắn ra!
Mà hoàn toàn ngược lại, trên phong ấn bên ngoài đại điện lưu chuyển thần bí ký tự giống như bị dẫn dắt vậy, chúng bắt đầu tập trung tuôn về phía trên người tiểu Ngưng, liên tục không ngừng, giống như trăm sông đổ vào biển.
"Thần niệm truyền thừa!"
Lương bá kinh hô một tiếng.
Nghe được bốn chữ này, đông đảo tu sĩ tại chỗ đều toát ra vẻ hâm mộ.
Ở trong chiến trường Thượng Cổ, đan dược hay bảo vật không phải là thứ có giá trị nhất, đại cơ duyên thật sự chính là truyền thừa của một số đại năng thượng cổ, hoặc tông môn thượng cổ!
Trên thực tế, Đao Sơn Linh Hải chính là loại truyền thừa này.
Trong một số tông môn, bí thuật công pháp tuyệt đối sẽ không dùng vải vóc, thẻ tre, thư tịch để truyền xuống, đề phòng sẽ rơi vào trong tay ngoại nhân.
Bên trong toà đại điện luyện đan trước mắt này, có lẽ có rất nhiều cổ tịch đan phương ở thời kỳ Thượng Cổ.
Nhưng bí mật bất truyền của Đan Trì tông nhất định là đặt trong truyền thừa thần niệm trước mắt!
Nói cách khác, chỉ có Tô Tiểu Ngưng mới kế thừa bí mật bất truyền chân chính của Đan Trì tông!
"Tại sao lại là nàng ? "
Có tu sĩ không nhịn được hỏi một câu.
Đường Du nói: "Trên người tiểu Ngưng nhất định là có tín vật của Đan Trì tông năm đó, hơn nữa còn là tín vật cực kỳ trọng yếu! Luyện Đan Sư có tín vật này, chẳng khác nào là chân truyền đệ tử của Đan Trì tông!"
Lương bá khẽ vuốt râu dài, cảm thấy vui mừng nói ra: "Nàng gặp được cơ duyên này, lại bái nhập vào tông môn chúng ta, tông môn có hi vọng tái hiện huy hoàng của Đan Trì tông năm đó a!"
Tô Tử Mặc cũng hoàn toàn yên tâm rồi.
Vốn dĩ Đan Dương môn thu lưu tiểu Ngưng là nhìn trúng thực lực của hắn, vì muốn lôi kéo hắn.
Tô Tử Mặc còn có chút bận tâm, sau khi tiểu Ngưng bái nhập vào Đan Dương môn sẽ bị ủy khuất.
Mà bây giờ, lo lắng này của hắn đã hoàn toàn không cần thiết rồi.
Tiểu Ngưng đạt được Đan Trì tông truyền thừa, có lò luyện đan thần bí tương trợ, bái nhập vào Đan Dương môn rồi siêng năng tu luyện, sau này sẽ trở thành Luyện Đan Sư đứng đầu, thành tựu tương lai khó mà đánh giá!
Đường Du đi tới bên người Tô Tử Mặc, thấp giọng nói: "Tô đạo hữu yên tâm, sau khi trở lại tông môn, ta và Lương bá sẽ mang tiểu Ngưng đi gặp tông chủ, bẩm báo chuyện ở đây lên. Tông chủ là Luyện Đan Tông Sư, ánh mắt cực cao, đến bây giờ cũng mới chỉ thu một đệ tử."
"Lão nhân gia nhìn thấy tiểu Ngưng, nhất định sẽ phi thường yêu thích, thu nàng làm đệ tử."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Luyện Đan Tông Sư!
Đừng nhìn Luyện Đan Sư cùng Luyện Đan Tông Sư chỉ kém một chữ, nhưng địa vị lại khác biệt một trời một vực!
Toàn bộ Đại Chu vương triều cũng không có một Luyện Đan Tông Sư nào!
Ở trên Luyện Đan Sư, còn có Luyện Đan Đại Sư, trên Luyện Đan Đại Sư mới là luyện đan tông sư!
Có bao nhiêu Luyện Đan Sư dùng cả đời cũng chưa từng chạm đến biên giới Đại Sư, chớ nói tới đạt được xưng hào Tông Sư.
Về Luyện Khí, cũng có xưng hào Đại Sư, Tông Sư.
Mặc dù Tô Tử Mặc có linh giác tương trợ, thậm chí luyện chế thành công Linh khí hoàn mỹ, nhưng hắn cũng chỉ là Luyện Khí Sư.
Chỉ khi tu vi cảnh giới đạt tới Nguyên Anh cảnh, có năng lực luyện chế Pháp khí, mới có thể trở thành Luyện Khí Đại Sư!
Nói cách khác, muốn trở thành Đại Sư, không chỉ cần thành tựu về luyện đan, luyện khí, mà tu vi cảnh giới cũng không thể kém được.
Sau lưng truyền đến tiếng tay áo xé gió, lần thứ hai có tu sĩ xông phá được ngăn cản của thuần huyết hung thú, đạp vào di tích Đan Trì tông, đang chạy tới phía này.
"Chư vị bày trận, bảo hộ tiểu Ngưng!"
Đường Du quyết định thật nhanh, truyền lệnh xuống.
Hiện nay chuyện trọng yếu nhất chính là cam đoan tiểu Ngưng tiếp nhận Đan Trì tông truyền thừa, không bị quấy rầy.
Mặc kệ người tới là địch hay bạn, Đan Dương môn cũng không cho phép toàn bộ truyền thừa xuất hiện một chút sai lầm nào!
Cũng không lâu sau, có chừng có hơn hai mươi tu sĩ chạy vội đến, người nào cũng chật vật không chịu nổi, mình đầy thương tích, lại là tu sĩ Thiên Hạc môn.
Tô Tử Mặc giật mình, vội vàng nhìn lướt qua trong đám người.
Nhìn thấy Lãnh Nhu không sao, hắn mới thở phào một hơi, cùng Đường Du đi lên nghênh đón.
"Mạn Mạn tỷ, không sao chứ?"
Đường Du lấy từ trong túi trữ vật ra mấy bình linh đan, đưa tới.
Vẻ mặt Phong Mạn Mạn uể oải, trên người nhiều chỗ bị thương, nhận lấy đan dược nói cảm ta một tiếng rồi vội vàng ăn vào.
Mặc dù nàng cũng có linh đan, nhưng nếu so về hiệu quả dược lực thì kém xa Đan Dương môn.
Một bên khác, Lãnh Nhu cũng bị thương không nhẹ, sắc mặt càng tái nhợt hơn, chỉ là sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, sau khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, trong mắt mới có một tia ấm áp.
Trong túi trữ vật của Tô Tử Mặc cũng có một chút đan dược mà Đường Du tặng cho.
Những đan dược này đều không phải linh đan hoàn mỹ, Tô Tử Mặc sẽ không dùng, bây giờ lấy hết ra, đưa cho Lãnh Nhu.
Lãnh Nhu cũng không khách khí với Tô Tử Mặc.
Sau khi cùng sánh vai chiến đấu ở góc đường, tình nghĩa giữa mấy người bọn họ đã vượt qua tình đồng môn thông thường.
Phong Mạn Mạn ăn linh đan vào, điều tức một chút, mới chú ý tới đám người Đan Dương môn đứng trước luy đại điện hạ ện đan, không khỏi giật nảy mình, hô nhỏ một tiếng: "Nhiều người như vậy ?"
"Cái gì?" Đường Du nao nao.
Phong Mạn Mạn thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Chúng ta có thể còn sống xông qua thuần huyết hung thú đã là vạn hạnh, hơn ngàn tu sĩ cũng chỉ còn lại hai mươi mấy người sau lưng, không nghĩ tới các ngươi lại có tới hơn bốn trăm người, thực sự là lợi hại!"
Đường Du nhìn Tô Tử Mặc một chút, không nói gì.
Đoạn đường này đi tới, nếu không có Tô Tử Mặc cản ở phía trước, chỉ sợ Đan Dương môn đã sớm bị diệt toàn quân!
"Nói ra cũng là vận khí."
Phong Mạn Mạn lại thở dài một tiếng, nói: "Phía trước vốn dĩ có thuần huyết hung thú Cổ Điêu ngăn cản, chúng ta căn bản không xông qua được. Về sau, con Cổ Điêu kia giống như bị tập kích, ốc còn không mang nổi mình ốc nên chúng ta mới thừa cơ xông tới. Ai, dù vậy, cũng chỉ còn lại mấy đồng môn này thôi."
"A, chúng ta cũng nhìn thấy!"
Đường Du vội vàng nói: "Phía trước chúng ta vốn có Chu Yếm cản đường, về sau không biết một hung thú thần bí từ chỗ nào xông tới, đánh Chu Yếm trọng thương, chúng ta mới có thể thành công xông tới."
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Hắn vốn còn đang nghi ngờ vì sao đi lâu như vậy mà Dạ Linh còn chưa trở lại.
Bây giờ nghe được Phong Mạn Mạn nói, Tô Tử Mặc mới dần dần hiểu được.
Dạ Linh chém giết Chu Yếm xong, chỉ sợ lại đi giết chết thuần huyết hung thú Cổ Điêu!
Tô Tử Mặc suy nghĩ chưa xong, cách đó không xa truyền đến tiếng của nhóc mập mạp.
"Đúng là mẹ nó mạng lớn a, Cửu Anh kia quá dọa người, có thể phun ra nước rồi cẩ lửa nữa, dính vào một chút không chết cũng bị thương, ngay cả đến gần cũng không được! Cũng không biết chỗ nào xuất hiện một con đen thùi lùi, làm thịt Cửu Anh kia, nếu không chúng ta cũng phải chết ở đó rồi!"
Thạch Kiên cũng nói ra: " Ừ, ta cũng nhìn thấy, vật đen kia giết Cửu Anh xong, giống như còn chạy tới mặt hai con thuần huyết hung thú Câu Xà cùng Họa Đấu nữa."
Nghe đến đó, khóe miệng Tô Tử Mặc khẽ cong lên.