Chương 419: Dạ Linh, cảm ơn
"Đại ca, các ngươi đã đến rồi sao, may quá, may quá."
Nhóc mập mạp nhìn thấy đám người Tô Tử Mặc, hai mắt tỏa sáng, vội vàng chạy tới, đạo bào rộng lớn cũng không thể che đậy được thịt mỡ rung động trên người hắn.
Sáu người bọn hắn tham gia một chuyến này đều an toàn đến nơi đây, hữu kinh vô hiểm, tự nhiên đều cảm thấy mừng rỡ.
Phong Mạn Mạn ôm quyền nói: "Đồ vật bên trong đại điện luyện đan này, Thiên Hạc môn ta sẽ không tranh đoạt, chúng ta đi bên trong nhìn xem có thể có phù lục cổ tịch gì không?."
"Ừm."
Đường Du gật gật đầu.
Lãnh Nhu tạm biệt đám người Tô Tử Mặc.
Tu sĩ Mộ tông cùng Khôi Lỗi tông vào cốc vốn cũng không nhiều, bây giờ chỉ còn lại rải rác mấy người.
Hai người nhóc mập mạp, Thạch Kiên cũng đi theo thống lĩnh tông môn rời đi, đi vào trong di tích, tìm kiếm bảo vật cơ duyên.
Đúng lúc này, cách đó không xa hiện lên một thân ảnh màu xanh đen, nhanh như U Linh quỷ mị, lặng yên không tiếng động đi tới bên người Tô Tử Mặc, không thu hút chú ý của người nào cả!
Dạ Linh trở về!
Trong miệng Dạ Linh còn ngậm một vật đẫm máu, nhìn như viên thịt vậy, mùi tanh bốc lên nồng nặc.
Tô Tử Mặc tùy tiện nhìn thoáng qua cũng không để ý lắm.
Nhưng ngay sau đó, Tô Tử Mặc giống như nghĩ đến cái gì, quay đầu tập trung xem xét, vừa nhìn rõ thì khóe mắt không khỏi co giật!
Đầu của Chu Yếm!
Ở chỗ cổ rõ ràng bị lợi trảo xé rách, trên khuôn mặt mù một mắt, Dạ Linh cắn đứt gãy cái cổ rồi cứ như vậy ngậm trở về!
"A, đây không phải Dạ Linh sao "
Đường Du ngửi được mùi máu tanh này, nhìn lại, nhìn thấy Dạ Linh ngậm một vật đẫm máu về, đứng ở bên người Tô Tử Mặc.
"Ừm."
Tô Tử Mặc lên tiếng, cũng không nhiều lời.
Đường Du khẽ nhíu mày.
Nàng đột nhiên có cảm giác là lạ ở chỗ nào.
Dạ Linh giống như biến mất một khoảng thời gian, ngay sau khi Chu Yếm hiện thân...
Nhưng lúc đó, chú ý của mọi người đều bị Chu Yếm hấp dẫn, đều dùng toàn lực để đào mệnh, căn bản không có người nào lưu ý đến chuyện Dạ Linh có đi theo không.
Đường Du cũng không nhớ rõ.
Dù nàng cố gắng nhớ lại như thế nào thì trong đoạn thời gian kia, tồn tại của Dạ Linh đều là trống rỗng, giống như tự nhiên biến mất giữa hư không vậy.
Đường Du chần chờ hỏi: "Tô đạo hữu, Dạ Linh vẫn luôn đi theo chúng ta sao? "
"Đúng vậy, vẫn luôn đi theo mà."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Đó là cái gì thế? "
Đường Du lại chỉ cục thịt mà Dạ Linh ngậm trong miệng, nghi ngờ hỏi.
Tô Tử Mặc lập lờ nói: "Ta cũng không biết, chắc là trên đường chạy tới đây, tùy tiện cắn xuống đầu của một con thượng cổ di chủng đi."
Bây giờ Chu Yếm đã hoàn toàn thay đổi, máu thịt be bét, đầu bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, sao Đường Du có thể nhận ra được.
Đường Du hỏi hai câu, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì nên tạm thời bỏ qua việc này.
Sau khi Đường Du rời đi, Tô Tử Mặc quay đầu nhìn về phía Dạ Linh, hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi tha cái đầu này trở về làm gì? Sao không ăn luôn ở bên ngoài? "
"Ô ô "
Dạ Linh nhả đầu của Chu Yếm xuống, duỗi ra móng vuốt, chỉ chỉ đầu của Chu Yếm, rồi lại chỉ chỉ vào Tô Tử Mặc.
Nếu là người khác nhìn thấy, khẳng định không hiểu rõ được ý của Dạ Linh.
Nhưng Tô Tử Mặc xem hiểu, nhíu mày hỏi: "Ngươi nói là vật này muốn cho ta ăn "
Dạ Linh gật gật đầu, lại liếm môi một cái, nhìn dáng vẻ giống như còn có chút không bỏ được.
Tô Tử Mặc cười cười, lắc đầu nói: "Ngươi ăn đi, những năm gần đây ngươi cũng không ăn được vật gì tốt."
Mặc dù Tô Tử Mặc tu yêu, ở trong Thương Lang sơn mạch đã từng vì sinh tồn mà ăn lông ở lỗ, nhưng dù sao hắn cũng là Nhân tộc.
Nhìn thấy cái đầu đẫm máu nỳ, Tô Tử Mặc thực sự không có cảm giác muốn ăn.
Dạ Linh thấy Tô Tử Mặc không ăn, lại dùng đầu cọ cọ vào hắn, sau đó nhô ra một móng vuốt, nhẹ nhàng đâm vào đỉnh đầu Chu Yếm tạo ra một lỗ nhỏ.
Một lát sau, trong lỗ nhỏ này bắt đầu chảy ra một chất lỏng màu nhũ bạch sền sệt, tỏa ra hương khí nồng nặc, làm cho người ra thèm nhỏ dãi!
"Đây là..."
Tô Tử Mặc nháy mắt mấy cái, mơ hồ nghĩ tới điều gì.
Tuỷ não của Chu Yếm!
Trong những cổ tịch ở Phiêu Miểu phong có giới thiệu sơ qua về Chu Yếm.
Có thượng cổ đại năng từng ăn tuỷ não của nó rồi khen ngợi: "Trong miệng lưu hương, vô cùng thơm ngon!"
Có thể khiến đại năng thượng cổ đánh giá cao như thế, có thể thấy được tuỷ não của Chu Yếm mỹ vị thế nào.
Dạ Linh nhô ra đầu lưỡi, liếm sạch sẽ tuỷ não tràn ra, trên mặt nó lộ ra vẻ mê say.
Một lúc sau, Dạ Linh lại nâng đầu Chu Yếm lên, đưa cho Tô Tử Mặc, ra hiệu hắn hút từ cái lỗ kia là được.
Dạ Linh càng ngày càng nhân tính hóa, rõ ràng đã đạt đến Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể ngưng tụ ra nội đan, thoát thai hoán cốt, lột xác thành hình thái Nhân tộc!
Trong lòng Tô Tử Mặc ấm áp, nhưng vẫn lắc đầu, cười nói: "Ngươi ăn đi, ta không quen ăn thứ này."
Dạ Linh nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu nhìn qua Tô Tử Mặc, trong mắt mang theo chút mê hoặc.
Nó giống như không hiểu, mỹ vị ăn ngon như vậy, tại sao có thể có người không thích chứ?
Thấy Tô Tử Mặc thật sự thờ ơ, Dạ Linh mới nâng đầu Chu Yếm lên, thông qua lỗ nhỏ trên đỉnh đầu không ngừng hút, chỉ lát sau đã hút sạch tuỷ não của Chu Yếm!
Xong việc, Dạ Linh vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi.
"Ô ô "
Dạ Linh lại kêu một tiếng, cái đuôi lắc lư, khéo linh đưa tới trước mặt Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc ngưng thần xem xét, ở trên mũi nhọn của cái đuôi kia có một vật hình tròn như quả trứng, màu xanh biếc, lớn cỡ nắm tay, bên trong chứa chất lỏng màu xanh biếc.
"Đây là... Mật của Câu Xà? "
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút rồi hỏi dò.
Dạ Linh gật gật đầu, đưa mật rắn tới trước mặt Tô Tử Mặc, ra hiệu để hắn ăn hết.
Nếu như nói tuỷ não của Chu Yếm là mỹ vị hiếm có trên thế gian vậy thì mật của Câu Xà lại là dược liệu hiếm có thế gian!
Người bình thường nuốt một giọt mật Câu Xà, cũng đủ để thân thể khoẻ mạnh, trăm năm vô bệnh vô tai.
Người tu chân nuốt thì thân thể có thể kháng nhiều loại độc, có thể chống đỡ đại đa số kịch độc!
Tô Tử Mặc vuốt vuốt đầu Dạ Linh, nói khẽ: "Dạ Linh, ngươi ăn đi, bây giờ ta cũng coi như đã bách độc bất xâm, không cần dùng cái này."
Dạ Linh trầm mặc xuống.
Sau một lát, hai mắt Dạ Linh tỏa sáng, đột nhiên giờ đầu về phía tiểu Ngưng, kêu mấy tiếng ô ô.
"Ngươi nói là đưa mật này cho tiểu Ngưng ăn?" Tô Tử Mặc hỏi.
Dạ Linh gật gật đầu, ô ô mấy cái.
Tô Tử Mặc nghe hiểu được.
Dạ Linh nói lần trước tiểu Ngưng trúng độc, là nó không bảo vệ tốt, viên mật rắn này xem như lễ vật xin lỗi của nó cho tiểu Ngưng, ăn mật rắn này thì về sau tiểu Ngưng sẽ không sợ trúng độc.
Tô Tử Mặc trầm mặc.
Phải biết rằng dù là tuỷ não của Chu Yếm hay mật của Câu Xà, hai thứ này, đều là vật quý nhất trên người Chu Yếm cùng Câu Xà!
Sau khi Dạ Linh lấy ra, không phải nghĩ tới mình, mà là hắn và tiểu Ngưng.
Muốn cùng hắn chia sẻ mỹ vị, muốn trợ giúp tiểu Ngưng cải thiện thân thể.
Chỉ khi coi hắn cùng tiểu Ngưng là người thân cận nhất, Dạ Linh mới có cử động như vậy!
Tô Tử Mặc tiến lên ôm cổ của Dạ Linh, vỗ vỗ lưng của nó, nói khẽ: "Dạ Linh, cảm ơn."