Chương 422: Áp chế toàn diện
"Ừ"
Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, ánh mắt sắc bén như đao, đảo qua gương mặt của Bùi Thuần Vũ cùng Tiết Dương một chút, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cao giọng nói: "Chỉ dựa vào hai người các ngươi mà cũng muốn giết ta sao?"
Đám tu sĩ trong động phủ nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt đầy rung động.
Ở trên Đại lục Thiên Hoang, Lưu Ly cung và Địa Sát giáo đều là siêu cấp tông môn được mọi người công nhận, hơn nữa hai tông môn này còn nổi danh vì có sức chiến đấu cường đại.
Mặc dù ngũ đại Tả Đạo, tứ đại bàng môn về danh vọng, địa vị cũng không kém hai tông môn này.
Nhưng luận về chiến lực thì vẫn là đệ tử ba môn Tiên, Phật, Ma vẫn cường đại nhất!
Cho dù trải qua trận huyết chiến ở góc đường trong thành Huyên Thiên nên Tô Tử Mặc dương danh.
Về sau, hắn còn một thân một mình tiêu diệt hết cả đệ tử của Độc môn bên trong chiến trường Thượng Cổ, danh vọng lại càng tăng lên.
Nhưng trong lòng mọi người, Tô Tử Mặc vẫn không sánh bằng đệ tử của những siêu cấp tông môn có nội tình cường đại như Lưu Ly cung, Địa Sát giáo bồi dưỡng ra.
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc lại nói một câu cang khiến đám người xôn xao!
"Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương, hai người các ngươi đã mấy lần động sát tâm với ta, hôm nay cả hai ngươi không cần đi nữa, nạp mạng cho ta đi!"
Tô Tử Mặc cất Khai Mạch đan hoàn mỹ đi, sau đó chậm rãi rút Huyết Thối đao từ trong túi trữ vật ra, cổ tay vung nhẹ, trên thân đao lóe lên linh quang, huyết mang tăng vọt, tiếng đao run rẩy.
" Tô Tử Mặc này đúng là không biết trời cao đất rộng."
"Đúng vậy, một người là truyền nhân của Lưu Ly cung, một người khác là Ma tử của Địa Sát giáo, còn hắn chỉ là một tu sĩ không có danh tiếng gì, dựa vào cái gì mà đòi khiêu chiến hai đại tu sĩ chứ? "
"Dù sao cũng chỉ là một kẻ ếch ngồi đáy giếng, chắc ngay cả người phong ấn là gì hắn cũng chưa từng nghe qua."
Đông đảo tu sĩ đồng thời lắc đầu, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Nói chung, người phong ấn sẽ không xuất thủ.
Nhưng nếu truyền nhân của hai tông môn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, người phong ấn nhất định sẽ đứng ra.
Cho nên, cho dù là hai người Bùi Thuần Vũ hay Tiết Dương cũng không dám nói chém giết đối phương.
Một khi đuổi tận giết tuyệt khiến người phong ấn xuất thủ, đến lúc đó chính là kết cục lưỡng bại câu thương, chẳng tốt cho ai cả.
Mà bây giờ, dưới tình huống có người phong ấn đứng ngoài quan sát, vậy mà Tô Tử Mặc lại dám tuyên bố muốn chém giết hai người Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương, lời nói này lập tức rước lấy một trận chế giễu.
Người phong ấn của Lưu Ly cung là một vị lão giả mặc áo bào màu vàng.
"Thật thú vị."
Trong mắt lão giả mặc áo bào màu vàng lướt qua một tia trêu tức, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Người phong ấn của Địa Sát giáo là một lão giả gầy đét hơi nhếch khóe môi, hiện ra một nụ cười châm chọc.
"Ha ha ha ha!"
Dường như Bùi Thuần Vũ đang nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian, hắn ngửa đầu cười to, nói: "Tô Tử Mặc, chuyện tới bây giờ, ngươi vẫn không nhìn rõ cục diện sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì là thủ đoạn của Tiên môn!"
"Hắc hắc."
Tiết Dương âm hiểm cười nói: "Tô Tử Mặc, có thể chết ở trong tay truyền nhân của Tiên môn, Ma môn, ngươi có chết cũng coi như có ý nghĩa."
" Tiên môn, Ma môn là rắm chó gì, đều không bằng trường đao trong tay ta!"
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, dưới quần áo hiện ra sáu linh mạch, linh lực vận chuyển đến cực hạn, thân hình lấp lóe, xách đao phóng thẳng tới Tiết Dương với tốc độ cực nhanh.
Torng tình huống như vậy, Tô Tử Mặc vẫn dám ra tay trước, khí thế ngập trời!
"Muốn chết!"
Địa Sát giáo mặc dù cũng có thuật luyện thể so sánh với những tông môn chuyên về luyện thể như Lưu Ly cung, Bá Vương điện thì vẫn yếu hơn một bậc.
Lần này, nếu Bùi Thuần Vũ xông lại, Tiết Dương nhất định sẽ lui lại, kẽo dãn khoảng cách.
Nhưng người tới lại là Tô Tử Mặc, Tiết Dương ỷ vào tu vi cảnh giới của mình cao hơn một bậc nên không thèm lùi tránh gì, hai tay hă nắm chặt Cốt Thương, trong cơ thể linh lực chứa sát khí bắn ra, hung hăng đâm tới Tô Tử Mặc trên bầu trời!
Tê tê!
Cốt Thương trong tay Tiết Dương vạch ra từng đường vòng tròn, vô cùng linh động giống như rắn độc vậy, bắn vào trong hư không phát ra một tiếng vang quái dị.
Nhìn thấy kỹ thuật dùng thương như vậy, đông đảo tu sĩ đều âm thầm tặc lưỡi.
Không tính đến lực lượng một thương này của Tiết Dương như thế nào, chỉ nói thương pháp này cũng đủ để khiến toàn trường kinh diễm!
Nếu là người khác đối mặt với một thương này, chắc chắn đều sẽ cảm thấy khó giải quyết, cuối cùng chỉ có một đường lui lại.
Bạch!
Cùng lúc đó, Bùi Thuần Vũ động.
Thân pháp nhanh như thiểm điện, trong hai mắt lóe ra ánh sáng như lưu ly, sát ý lạnh thấu xương, thả người nhảy lên, trực tiếp nhào về phía sau lưng Tô Tử Mặc!
Bùi Thuần Vũ tính toán rất rõ ràng.
Nếu như Tiết Dương có thể dùng một thương đâm giết Tô Tử Mặc, vậy trạng thái khi đó của Tiết Dương chính là lực cũ vừa đi, lực mới chưa sinh ra, tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Hắn có thể nhân cơ hội này thuận thế đánh Tiết Dương trọng thương!
Còn nếu như Tiết Dương không thể đâm giết Tô Tử Mặc, hắn cũng có thể dễ dàng đánh giết Tô Tử Mặc, thuận tay cướp đi túi trữ vật của Tô Tử Mặc.
Dù là tình huống nào, Bùi Thuần Vũ đều sẽ là bên thắng lớn nhất!
Lúc này, hắn chưa ý thức được, hắn tính thiếu một loại tình huống khác...
Trên chiến trường.
Thương ảnh trùng điệp, sát khí tràn ngập, khó phân thật giả.
Tô Tử Mặc ở giữa không trung, linh dực sau lưng đột nhiên biến mất!
Thấy cảnh này, trong lòng đám người đều kinh hãi.
Trong suy nghĩ của đám người, đường lui duy nhất của Tô Tử Mặc chính là lợi dụng linh dực sau lưng để bỏ chạy.
Nhưng dù vậy cũng chưa chắc có thể chạy thoát được sự truy sát của Bùi Thuần Vũ.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc lại thu linh dực lại, thân hình rơi xuống, chuyện này mang ý nghĩa là hắn không thể lui lại nữa, chỉ có thể lựa chọn liều mạng cùng Tiết Dương!
Chỉ từ một hành động nhỏ này, bầu không khí trên chiến trường lập tức xảy ra biến hóa rất vi diệu.
Tô Tử Mặc từ trên trời giáng xuống, hai tay cầm đao, giống như một vị thiên thần nghiêm nghị không sợ, về mặt khí thế đã hoàn toàn áp chế được Tiết Dương xuống!
"Ừ"
Thấy cảnh này, hai người phong ấn đứng xem cũng hơi biến sắc.
Không đợi hai người suy nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng: "Nghịch Lưu!"
Thân đao to lớn từ trên trời giáng xuống.
Rầm rầm!
Huyết mang tăng vọt, vậy mà xuất hiện tiếng sóng triều phun trào.
Hai người phong ấn đồng thời biến sắc, lên tiếng kinh hô: "Đao thế!"
"Không đúng!"
Lão giả mặc áo bào màu vàng biến sắc, giống như nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói: "Đao pháp này, hình như là..."
"Định Hải ngũ thức!" Lão giả gầy đét thốt ra bốn chữ.
Trong chốc lát, một tin tức từ mười mấy ngày trước đột nhiên hiện lên trong đầu rất nhiều tu sĩ.
Đao Sơn Linh Hải biến mất.
Thời gian ngàn năm trôi qua, lại có tu sĩ đạt được Đao Hoàng truyền thừa!
Hóa ra là hắn!
Chẳng trách sau trận huyết chiến ở góc đường kia, Tô Tử Mặc biến mất một đoạn thời gian, đến khi trở về lại có thể cường thế tiêu diệt hết Độc môn!
Tất cả mọi chuyện đột nhiên đều có một lời giải thích hoàn mỹ.
Nghi hoặc trong lòng mọi người đều được giải đáp.
Đứng trước Nghịch Lưu thế, thương pháp của Tiết Dương biến thành cực kỳ đơn giản, không chịu nổi một kích.
Tất cả thương ảnh trong nháy mắt tán loạn, lộ ra Cốt Thương chân thân!
Coong!
Huyết Thối đao nặng nề chém lên thân Cốt Thương, trong tia máu còn xen lẫn cả lôi điện, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy sát khí trên Cốt Thương, sau đó tịnh hóa!
Áp chế!
Về khí thế, đao pháp, huyết mạch, lực lượng, có thể nói là áp chế toàn diện!
Tiết Dương kêu lên một tiếng đau đớn, hai bàn tay xé rách, máu me đầm đìa.
Cốt Thương trong nháy mắt tuột tay bay đi, hóa thành một đạo hàn quang, đâm thật sâu vào trong vách tường sau lưng, đuôi thương không ngừng run rẩy.
Tạch tạch tạch!
Chịu lực lượng khủng bố của một đao kia, phù lục hộ thân trên người Tiết Dương trong nháy mắt đã vỡ vụn, cả người ngã xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Một đao trọng thương!