Chương 423: Không thích nhất là bị người khác uy hiếp
Trên thực tế, nếu không phải trên người Tiết Dương có hộ thân phù lục thì một đao kia của Tô Tử Mặc đã có thể lấy mạng của hắn!
Dù vậy, một đao kia chém xuống, chẳng những hộ thân phù lục vỡ vụn, Tiết Dương cũng bị thương nặng.
Thấy cảnh này, tu sĩ vây xem trong động phủ đều xôn xao biến sắc!
Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người.
Không có ai nghĩ tới đường đường là Ma tử Địa Sát giáo lại không tiếp nổi một đao của Tô Tử Mặc.
Trong chuyện này có lẽ có một phần nguyên nhân là khinh địch, nhưng Tô Tử Mặc đã thể hiện rõ thực lực kinh khủng, cũng lần thứ hai đổi mới ấn tượng của đám người đối với hắn.
Ai có thể nghĩ được Đao Hoàng truyền thừa lại bị Tô Tử Mặc tiếp nhận chứ?
Hơn nữa hắn còn tu luyện đến cảnh giới 'Thế '!
"Ừ"
Lão giả gầy đét vốn đang khoanh tay đứng nhìn biến sắc, theo bản năng phóng ra nửa bước, muốn nhúng tay.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lão giả gầy đét chuyển động, nhìn thấy thân ảnh sau lưng Tô Tử Mặc, ông ta lại yên lòng lui về.
Bùi Thuần Vũ đã giết tới sau lưng Tô Tử Mặc!
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong khoảng cách này, trong những tu sĩ cùng giai, không có tu sĩ tông môn nào có thể cứng đối cứng cùng đệ tử của Lưu Ly cung mà không rơi vào thế hạ phong.
Huống chi, Tô Tử Mặc vừa mới bộc phát ra một chiêu Nghịch Lưu Thức, lúc này chính là thời điểm lực lượng vừa hết.
Tu sĩ Trúc Cơ đánh ra'Thế ' sẽ tiêu hao rất nhiều lực lượng, Tô Tử Mặc cũng không có khả năng liên tục đánh ra đao thế.
Cho nên, trong suy nghĩ của hai người phong ấn, Bùi Thuần Vũ chọn thời cơ xuất thủ cực kỳ tinh diệu, lần này Tô Tử Mặc không chết cũng bị thương!
"Thân như lưu ly, trong ngoài sáng tỏ, sạch không chút bụi, Kim Cương Bất Hoại!"
Đôi mắt của Bùi Thuần Vũ như lưu ly, trong miệng ngâm tụng mười sáu chữ.
Mỗi một chữ rơi xuống, khí tức cả người đều sẽ biến hóa một lần.
Đến cuối cùng, bên ngoài cơ thể Bùi Thuần Vũ dường như đã giăng kín một tầng quang huy thần bí, tựa như lưu ly vô cùng tinh khiết, khí thế cả người đã tăng lên tới đỉnh điểm!
"Chết đi!"
Mái tóc đen của Bùi Thuần Vũ không gió mà bay, xông tới sau lưng Tô Tử Mặc, hắn hét lớn một tiếng, nắm đấm lớn đánh về phía đầu của Tô Tử Mặc!
Trên tay Bùi Thuần Vũ đeo quyền sáo-Linh khí hoàn mỹ.
Năm đạo linh quang lóe ra vầng sáng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ động phủ.
Trong lòng bàn tay Bùi Thuần Vũ dường như đang nắm lấy một mặt trời nhỏ, bắn ra kim quang vạn trượng, đằng đằng sát khí đánh tới Tô Tử Mặc.
Ánh mắt Tô Tử Mặc âm u thăm thẳm, nhìn chằm chằm vào Tiết Dương đã bay ra ngoài, giống như không hề hay biết Bùi Thuần Vũ đã giết tới sau lưng.
Ầm ầm!
Đột nhiên!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc bắn ra tiếng sóng triều với thanh thế kinh người, trong đó còn kèm theo cả tiếng Lôi m cuồn cuộn, khiến tinh thần người nghe run rẩy.
Băng băng băng!
Tô Tử Mặc cũng không thèm quay đầu lại, vận chuyển huyết mạch, gân cốt lay động, trở tay chém ra một đao, huyết mang như nước thủy triều nặng nề chém lên nắm tay của Bùi Thuần Vũ.
Coong!
Đao và quyền va chạm taoh ra tiếng vang chói tai, tia lửa bắn tứ tung.
Tô Tử Mặc đúng là không thể liên tục chém ra đao thế.
Nhưng sau khi Thông Khiếu thiên đạt tới tiểu thành, da thịt gân cốt tủy, ngũ tạng, thất đại huyệt khiếu của hắn đã hình thành một vòng tuần hoàn đại chu thiên, chỉ dựa vào huyết mạch, lực lượng của thân thể cũng đủ cường đại rồi!
Bùi Thuần Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, thần sắc đại biến, cả người liên tục lui lại.
Mỗi một bước rơi xuống, bàn chân đều giẫm ra trên mặt đất một dấu chân rõ ràng.
Vẻ tự tin trong mắt Bùi Thuần Vũ đã biến mất, lúc này đều đã hóa thành kinh hãi.
Hắn thật sự không ngờ được Tô Tử Mặc chém một đao đánh Tiết Dương trọng thương rồi mà vẫn còn dư lực có thể bức lui hắn!
Mặc dù hắn không bị thương, nhưng bàn tay lại có chút đau nhức, còn hơi phát run, chỉ riêng việc này đã đủ khiến hắn chấn kinh rồi.
Ý nghĩa trong chuyện này chính là nếu Tô Tử Mặc ở trạng thái toàn thịnh, hai người đối mặt liều mạng đấu một chiêu, hắn cũng không phải đối thủ của Tô Tử Mặc!
Kết cục của hắn sẽ không khá hơn Tiết Dương lúc này bao nhiêu!
Trong chốc lát, trong đầu Bùi Thuần Vũ lướt qua vô số suy nghĩ.
Mà lúc này, Tô Tử Mặc lại mượn lực va chạm với Bùi Thuần Vũ, cả người lần thứ hai gia tốc, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Thân hình Tô Tử Mặc giống như một con liệt mã gào thét xông tới trước.
Tốc độ nhanh chóng, làm hư không phát ra tiếng vang 'Ô ô '.
Gần nhiw chỉ trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã tới gần Tiết Dương!
Thế cục thay đổi trong nháy mắt.
Đừng nói là đám tu sĩ Trúc Cơ vây xem, cho dù là hai người phong ấn cũng chưa kịp phản ứng.
Tiết Dương bị một đao của Tô Tử Mặc đánh bay, thấy Bùi Thuần Vũ đã giết đi lên, nên hắn định thừa cơ lui xuống, dùng đan dược vào rồi sẽ liên thủ cùng Bùi Thuần Vũ, đánh giết Tô Tử Mặc.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, bên tai Tiết Dương đã truyền đến tiếng va chạm của Tô Tử Mặc với Bùi Thuần Vũ.
Sau một khắc, trước mắt của hắn hoa lên, Tô Tử Mặc đã đi tới gần!
Quá nhanh!
"Tại sao có thể như vậy?"
Tiết Dương bị dọa đến mức sợ vỡ mật, đã hồn phi phách tán.
Đừng nói là hắn đã có thương tích trong người, cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong, trong khoảng cách này cũng tuyệt không phải đối thủ của Tô Tử Mặc!
"Ngươi..."
Tiết Dương vừa mở miệng, chỉ mới nói ra được một chữ, chỉ thấy bàn tay của Tô Tử Mặc như chiếc quạt hương bồ lớn đã đánh tới, che đậy tầm mắt của hắn.
Cốt Thương không ở bên người, cho dù trong túi trữ vật còn có Linh khí cũng không kịp rút ra.
Tiết Dương chỉ có thể giờ hai tay lên theo bản năng, muốn tạm thời ngăn cản Tô Tử Mặc một chút để thừa cơ thoát thân.
Răng rắc!
Tô Tử Mặc căn bản không cho Tiết Dương bất cứ cơ hội nào, bàn tay đánh lên trên cánh tay của hắn, trực tiếp đánh nát, xương cốt đâm rách huyết nhục, lộ ra đốt xương đẫm máu, nhìn thấy mà giật mình!
"A!"
Tiết Dương kêu thảm một tiếng.
Sau một khắc, tiếng kêu của Tiết Dương đã im bặt.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc xông lên, một tay nắm lấy yết hầu của Tiết Dương, trực tiếp xách hắn lên, giơ ở trước người!
Sưu sưu sưu!
Cùng lúc này, mấy cây Cốt Thương đã sắp đâm đến.
Nhìn thấy Tiết Dương đã rơi vào tay Tô Tử Mặc, mấy cây Cốt Thương lại vội vàng ngừng thế đi, dừng lại giữa không trung.
Cách đó không xa, lão giả gầy đét đã ra tay, khống chế Cốt Thương muốn đánh giết Tô Tử Mặc để cứu Tiết Dương, không nghĩ tới vẫn chậm nửa bước.
Lúc này, Tiết Dương rơi vào trong tay Tô Tử Mặc, lão giả gầy đét sợ ném chuột vỡ bình, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cục diện lập tức rơi vào thế giằng co.
Từ khi đại chiến bộc phát, đám người đã vô thức nín thở ngưng thần, gần như quên đi hô hấp.
Thẳng đến lúc này, đông đảo tu sĩ vây xem mới thở ra một hơi thật dài.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Tử Mặc đều dần thay đổi.
Tiết Dương không phải tu sĩ phổ thông của Địa Sát giáo mà là Ma tử của Địa Sát giáo!
Đường đường là Ma tử lại cứ như vậy bị Tô Tử Mặc nắm lấy yết hầu, sắc mặt tím xanh, hai mắt nhô lên, đầu lưỡi thè ra, nói không được một câu.
Hai cánh tay của Tiết Dương vô lực rũ cụp lấy, xương cốt vỡ thành vài đoạn, đã bị phế đi.
Hai tay bị phế bỏ, cho dù Tiết Dương sống sót thì thành tựu trong tương lai, chỉ sợ cũng sẽ không quá lớn.
"Tô Tử Mặc, ngươi thả người đi, ân oán giữa Địa Sát giáo và ngươi có thể tạm thời buông xuống, ta cũng có thể tha cho ngươi khỏi chết!" Sắc mặt lão giả gầy đét âm trầm nói ra.
"A "
Tô Tử Mặc nhíu lông mày, bật cười.
Lão giả gầy đét tiếp tục nói ra: "Ta là Kim Đan chân nhân, nói là làm, ngươi có thể yên tâm."
"Nếu ta không thả người thì sao?"
Tô Tử Mặc ngữ khí bình thản, cười như không cười hỏi ngược lại.
Lão giả gầy đét lạnh giọng nói: "Không thả người, hôm nay ngươi nhất định phải chết!"
"Thật không?"
Tô Tử Mặc thu hồi nụ cười, nhàn nhạt nói ra: "Ta không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp."
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn.
Tô Tử Mặc bóp nát yết hầu Tiết Dương, tiện tay ném thi thể lên trên mặt đất, giống như là làm một chuyện không có ý nghĩa vậy.