Chương 426: Đại chiến với người phong ấn
Bùi Thuần Vũ nuốt vào một viên đan dược, tạm thời ngăn chặn thương thế bên trong cơ thể, vẻ thong dong trong mắt sớm đã biến mất không thấy gì nữa, thần sắc kinh hoảng, nhanh chân chạy ra phía bên ngoài, căn bản không dám ngừng lại nửa khắc.
Một trận chiến này đã hoàn toàn khiến hắn sợ hãi!
Lúc này, trong đầu Bùi Thuần Vũ đều là tình cảnh Tiết Dương, lão giả gầy đét mất mạng, tay chân hắn cứ lạnh buốt.
"Đó là một kẻ hung ác không cố kỵ điều gì, muôn ngàn lần không thể rơi ở trong tay của hắn!"
Bùi Thuần Vũ cắn chặt răng, trong lòng cuồng loạn gào thét.
Mọi người thấy một màn này, vẻ mặt tràn đầy chấn kinh.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng ra một vị tu sĩ Trúc Cơ ở trong chiến trường Thượng Cổ lại có thể truy sát truyền nhân của Lưu Ly cung cùng người phong ấn chứ!
"Người này đúng là gan to bằng trời."
"Bây giờ, người phong ấn này chỉ là không muốn đổi mệnh, nếu thật sự bị bức ép, người phong ấn toàn lực ra tay, thì kẻ này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt đi!"
"Vậy cũng khó mà nói được, trước đó người phong ấn của Địa Sát giáo không phải cũng chết vô ích rồi đó sao?"
Đám tu sĩ vây xem bắt đầu nghị luận, sau đó ra tay tranh đoạt linh đan cấp hai của Đan Trì tông, rồi lại mau chóng đuổi theo ra bên ngoài động phủ, muốn nhìn xem kết quả cuối cùng như thế nào.
Trước đại điện luyện đan.
Tô Tiểu Ngưng vẫn đang nhắm hai mắt, tiếp nhận truyền thừa của Đan Trì tông.
Thời gian truyền thừa càng lâu, mang ý nghĩa là vật mà Đan Trì tông lưu lại càng nhiều, dù là đối với Tô Tiểu Ngưng hay đối với Đan Dương môn, đều có lợi mà vô hại.
Mấy trăm đệ tử Đan Dương môn bảo vệ tiểu Ngưng ở giữa, giống như chúng tinh củng nguyệt vậy, từng tầng từng tầng, kín không kẽ hở, sợ truyền thừa bị quấy rầy mà cắt ngang.
Đường Du vẫn luôn nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ sâu trong di tích.
Lương bá mỉm cười, hỏi: "Là lo lắng cho Tô công tử sao?"
"Ta hiện tại đang cầu nguyện ở trong Đan Trì tông không có Khai Mạch đan hoàn mỹ."
Đường Du thở dài một hơi, nói: "Lấy tính tình của hắn, nếu đã nói ra là bắt buộc phải có Khai Mạch đan hoàn mỹ thì nhất định sẽ ra tay tranh đoạt! Đối mặt với hai đại truyền nhân của Lưu Ly cung và Địa Sát giáo, hắn không có phần thắng gì đâu."
"Yên tâm."
Lương bá trầm ngâm nói: "Ta bây giờ nghĩ lại mới thấy đao pháp mà người này sử dụng hẳn là Định Hải ngũ thức! Nói cách khác, lời đồn kia hẳn là thật, người này đã được Đao Hoàng truyền thừa."
Mặc dù trước đó Đường Du đã mơ hồ đoán được, nhưng bây giờ nghe Lương bá nói ra chuyện này, trong lòng nàng vẫn bị chấn động.
Đao Sơn Linh Hải được ngưng tụ ra từ thời kỳ thượng cổ, trải qua hàng vạn năm, không biết nơi này đã mai táng bao nhiêu thiên kiêu nhân kiệt.
Mà bây giờ lại bị một tu sĩ không có danh tiếng gì đạt được.
Thậm chí lúc trước người này còn chưa từng nghe nói về Đao Sơn Linh Hải.
Tất cả mọi chuyện nhìn thì có chút hoang đường, nhưng lại tràn đầy sự huyền diệu khó có thể dùng lời để diễn tả được, giống như một điều tất nhiên sớm có trong cõi u minh vậy.
Lương bá lại nói: "Với chiến lực hiện tai của hắn, tuyệt đối có thể sánh vai cùng Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương, mặc dù không địch lại, nhưng hắn cũng có thể toàn thân trở ra, ngươi không cần phải lo lắng."
"Ừm."
Đường Du gật gật đầu, sầu lo trong lòng đã tan biến không ít.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng tay áo xé gió, tốc độ rất nhanh.
Người tới nặng nề thở dốc, rõ ràng là đã dùng hết toàn lực.
Đám người Đan Dương môn nghe tiếng thì nhìn lại, đến khi nhìn thấy dung mạo của người này thì không khỏi sững sờ tại chỗ, trợn mắt hốc mồm.
Lưu Ly cung, Bùi Thuần Vũ!
Bùi Thuần Vũ nhìn có vẻ vô cùng chật vật, trên hai cánh tay lốm đốm vết máu, huyết nhục bị xé rách, vẫn còn đang chảy máu, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt cũng không còn thanh tịnh như xưa mà thay vào đó là tia máu vằn vện.
Bùi Thuần Vũ nhìn thoáng qua về phía Đan Dương môn bên này, bước chân không ngừng, xông thẳng về màn sương ngoài sơn cốc.
Rất nhanh, thân ảnh của hắn đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đừng nói là tu sĩ khác, cho dù là thông minh Đường Du tuyệt đỉnh, lúc này đều có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời nghĩ mãi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao có thể như vậy
Lưu Ly cung không phải đi vào chỗ sâu trong di tích để tìm kiếm Khai Mạch đan hoàn mỹ sao
Vì sao chỉ còn lại Bùi Thuần Vũ, người phong ấn bên người hắn đâu?
Nói cách khác, thế lực nào có thể ép Lưu Ly cung đến hoàn cảnh này?
Ánh mắt Lương bá lấp lóe, phỏng đoán nói: "Chắc là xuất hiện Khai Mạch đan hoàn mỹ, Lưu Ly cung, Địa Sát giáo ra tay đánh nhau, cục diện mất khống chế, người phong ấn chém giết cùng một chỗ, song song vẫn lạc, Bùi Thuần Vũ bị thua Tiết Dương nên hắn mới không thể không rời khỏi tranh đoạt."
Đám tu sĩ Đan Dương môn âm thầm gật đầu.
Đường Du nhíu nhíu mày.
Lương bá phỏng đoán như thế nghe cũng không có gì sai lầm, nhưng nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Khi Bùi Thuần Vũ đào tẩu, thần sắc hoảng sợ, rõ ràng là gặp phải chuyện gì khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
Tiết Dương có thực lực này sao?
Hơn nữa ở chỗ sâu trong di tích đã xảy ra chuyện gì khó có thể tưởng tượng?
Đúng lúc này, giữa không trung xa xa đột nhiên truyền đến tiếng va chạm, ầm ầm rung động, thanh thế doạ người, rõ ràng đã chiến đấu đến hồi gay cấn.
Đám người Đan Dương môn đống thời ngước mắt nhìn lại, theo bản năng đều há to miệng rộng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Nơi xa, có hai thân ảnh đang kịch liệt chém giết.
Linh quang hừng hực, huyết mang đầy trời.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một lần hai người va chạm đều sẽ bắn ra gợn sóng lực lượng cực kỳ kinh khủng làm người sợ hãi.
Trong đó có một người là người phong ấn của Lưu Ly cung - Lão giả mặc áo bào màu vàng.
Một người khác mặc một bộ thanh sam, cầm trường đao màu đỏ ngòm, đúng là Tô Tử Mặc đã xâm nhập vào chỗ sâu của di tích!
"Chuyện này..."
Lương bá nhìn mà trợn tròn mắt.
Môi son của Đường Du khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp không nháy nhìn chằm chằm lên bóng người màu xanh phía xa, tất cả mê hoặc trong lòng dường như đã được giải thích.
Vừa rồi Bùi Thuần Vũ chạy trốn vì sợ hãi, không phải hắn sợ Tiết Dương, mà là Tô Tử Mặc!
Thế cục trên chiến trường rơi vào thể giằng co.
Lão giả mặc áo bào màu vàng là người phong ấn, mặc dù không có đánh ra lực lượng Kim Đan cảnh, nhưng mỗi một lần xuất thủ cũng đều đạt tới cấp độ Trúc Cơ tám mạch, nặng đến vạn quân, thế không thể đỡ.
Mà Tô Tử Mặc ở đối diện lại càng thêm hung ác, mắt sáng như đuốc, đao đao lăng lệ.
Mượn thân đao nặng nề của Huyết Thối đao, lại phối hợp với Định Hải ngũ thức, Tô Tử Mặc chiến đấu cùng lão giả mặc áo bào màu vàng mà không rơi vào thế hạ phong!
Theo thời gian trôi qua, huyết mạch trong cơ thể Tô Tử Mặc phun trào, hải triều không ngừng vàn lên bên tai, rõ ràng là càng chiến càng hăng.
Mà bước chân của lão giả mặc áo bào màu vàng đã không linh hoạt như lúc đầu nữa, khí huyết trên người cũng dần dần tan đi.
Trận đại chiến này tiêu hao lực lượng của ông ta quá lớn.
Chỉ trong trong mấy chục hơi thở ngắn ngủn, làn da của lão giả mặc áo bào màu vàng đã mất đi ánh sáng, dần dần khô héo, trên làn da hiện ra từng nếp nhăn.
Đường Du trầm giọng nói: "Người phong ấn của Lưu Ly cung đã tới tuổi xế triều, thể lực không kéo dài được, khí huyết lại dần sói mòn, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, ông ta tất nhiên sẽ bị thua."
"Sẽ không."
Lương bá vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Lúc này thật sự cần lo lắng chính là Tô Tử Mặc. Chỗ cường đại thật sự của người phong ấn là ở một kích đáng ra lực lượng của Kim Đan cảnh!"
"Nếu như lúc này Tô Tử Mặc thu tay lại, có lẽ còn kịp. Nếu hắn thực sự ép người phong ấn bức đến bước không thể lui thì hắn hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ gì!"
Trong tình cảnh này, căn bản không có người nào dám nhúng tay.
Không ai biết được đến lúc nào người phong ấn sẽ không để ý tính mệnh mà đánh ra lực lượng Kim Đan cảnh.