Chương 425: Bất thế xuất thiên tài
Bùi Thuần Vũ nhìn cảnh này thì mỉm cười, sau đó chuẩn bị động thủ, đợi đến khi bàn tay màu đen kia tiêu tán, hắn sẽ trực tiếp xông lên đoạt lấy túi trữ vật của Tô Tử Mặc.
Nhưng ngay lúc này, bên trong bàn tay màu đen giữa không trung đột nhiên truyền ra tiếng sóng triểu sôi trào, ầm ầm rung động, trùng trùng điệp điệp, thanh thế doạ người!
Tạch tạch tạch!
Bên ngoài bàn tay màu đen xuất hiện ra một vết rách nhỏ xíu, sau đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng!
Soạt!
Xuyên qua sát khí đen như mực, bên trong bắn ra một đầu lóe ra huyết mang sấm sét chói mắt, chém bàn tay màu đen thành hai khúc, sau đó một bóng người thả người nhảy ra.
Tê!
Nhìn thấy thân ảnh này, đám người đều run lên, con ngươi kịch liệt co rút vào, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
"Làm sao có thể?"
Bùi Thuần Vũ lại càng thất thố, lên tiếng kinh hô.
Bóng người kia không phải ai khác mà chính là Tô Tử Mặc bị mọi người nhận đinh là đã mất mạng!
Mặc dù một bộ thanh sam trên người hắn đã bị sát khí ăn mòn đến mức không còn hình dáng.
Mặc dù người kia nhìn chật vật không chịu nổi, bước chân phù phiếm lảo đảo.
Nhưng đôi mắt kia vẫn thanh tịnh sáng tỏ, trong mắt tản ra chiến ý vô tận, toàn thân tản ra một luồng bá khí coi trời bằng vung, khinh thường chư hùng!
Còn sống!
Đối mặt với một chiêu toàn lực của người phong ấn, chịu lực lượng nghiền ép của Kim Đan cảnh mà Tô Tử Mặc lại có thể còn sống!
Ý nghĩa của chuyện này chính là một người phong ấn đã chết vô ích!
Thế lực Địa Sát giáo ở trong chiến trường Thượng Cổ gần như đã bị diệt toàn quân.
Trên thực tế, Tô Tử Mặc có thể chống được một kích này của người phong ấn, hắn đã thi triển ra tất cả vốn liếng rồi.
Trừ Phục Ma Ấn, Chúc Chiếu kiếm trận, đến khi cuối cùng bị bàn tay màu đen bao phủ đi vào, Tô Tử Mặc còn thôi động huyết mạch, vận chuyển lực lượng tới cực hạn, bộc phát ra Nghịch Lưu thế!
Mặc dù một đao kia chém bàn tay màu đen thành hai khúc để có thể thoát thân, nhưng hắn vẫn bị thương.
Hơn nữa, sát khí do lão giả gầy đét Kim Đan cảnh tu luyện ra đã điên cuồng tràn vào trong cơ thể.
Bình thường sát khí của Kim Đan cảnh đủ để phá hủy tâm mạch của bất kỳ một tu sĩ Trúc Cơ cảnh nào, sau đó cắt đứt sinh cơ.
Nhưng không khéo chính là bên trong huyết mạch của Tô Tử Mặc lại ẩn chứa lực Lôi Điện cương chính mãnh liệt, chính là một loại lực lượng khắc tinh của sát khí.
Hơn nữa mặc dù Tô Tử Mặc có chỗ cố kỵ không dám tản ra yêu khí, lộ ra chuyện tu yêu.
Nhưng trong cơ thể của hắn dù sao vẫn ẩn chứa yêu khí nồng đậm mênh mông!
Mặc dù không có khả năng phóng thích, nhưng khi sát khí xâm lấn vào sẽ lập tức kích thích yêu khí mãnh liệt thôn phệ!
Hơn nữa, trong cơ thể Tô Tử Mặc còn có tinh nguyên của Long tộc tẩm bổ, bây giờ thể phách đã cường đại đến mức độ cực kỳ khủng bố, khó mà suy đoán ra cấp độ!
Sát khí của Kim Đan cảnh nhập thể đã bị lực Lôi Điện và lực khí huyết kết hợp với tinh nguyên Long tộc là ba loại lực lượng cường đại tẩy lễ cọ rửa, gần như không thể kịp phát huy ra uy lực chân chính của sát khí đã tan thành vô hình.
Phốc!
Tô Tử Mặc phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù sống sót nhưng tình trạng của hắn cũng cũng không tốt đẹp gì, thân thể cuối cùng vẫn là chấn động, nội phủ lộn tùng phèo, hắn đã bị nội thương.
Nếu là hai người phong ấn liên thủ thì hắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
Chỉ tiếc, người phong ấn của Lưu Ly cung hoàn toàn không cần thiết, cũng không có lý do gì phải hi sinh chính mình để ra tay với Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc trở tay chống lên Huyết Thối đao, khẽ thở hào hển.
Bùi Thuần Vũ híp hai mắt lại, tìm thời cơ để hành động.
Trong động phủ, còn thừa lại mấy tu sĩ Địa Sát giáo, bước chân di động, ánh mắt oán độc, đã vây Tô Tử Mặc vào giữa.
Tô Tử Mặc nhắm mắt điều tức, giống như không thèm quan tâm tới mọi thứ chung quanh.
Đám người căn bản không biết được thương thế bên trong cơ thể Tô Tử Mặc được chữa trị với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy,.
Nhục thân của Tô Tử Mặc không chỉ có sức mạnh to lớn, mà còn có năng lực tự lành vô cùng khủng bố!
"Tô Tử Mặc, ngay cả khí lực xuất thủ ngươi cũng không còn sao? "
"Ha ha, ta nghĩ là ngươi may mắn sống sót từ trong tay người phong ấn, sợ rằng sẽ lập tức rời khỏi nơi đây! Mà ngươi vẫn còn ở lại đây, vậy chỉ có một nguyên nhân chính là ngay cả khí lực chạy trốn ngươi cũng không có!"
Trong lòng Bùi Thuần Vũ có kiêng kị, không dám trực tiếp xuất thủ, còn đang thử thăm dò, vẻ mặt tươi cười, ra vẻ nhẹ nhõm.
Tô Tử Mặc vẫn không tỏ thái độ gì, ngay cả mắt cũng không thèm mở ra, giống như không nghe thấy gì vậy.
"Xem ra bị ta nói trúng rồi."
Bùi Thuần Vũ thu hồi nụ cười, lạnh giọng nói: "Giết cho ta!"
Vừa mới nói xong, tu sĩ Lưu Ly cung và hơn mười tu sĩ Địa Sát giáo còn sót lại ở xung quanh đã la lên một tiếng, cùng nhau xuất thủ.
Chỉ chớp mắt, trong động phủ đã sáng lên đủ loại linh quang!
Đột nhiên!
Trong hư không, hai thần quang lấp lóe, chói mắt và óng ánh hơn linh quang trên Linh khí rất nhiều.
Đó là hai mắt của Tô Tử Mặc!
Hai mắt rạng rỡ, lăng lệ như đao!
Bạch!
Thân hình Tô Tử Mặc biến mất tại chỗ, đao quang lấp lóe, nhẹ nhàng lướt qua một tu sĩ, trên cổ người này lập tức bắn ra sương máu!
Một tu sĩ phơi thây tại chỗ.
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc trở tay chém một đao, nặng nề chém lên bao cổ tay của một tu sĩ Lưu Ly cung.
Răng rắc!
Mặc dù có bao cổ tay cũng không bảo vệ được cánh tay của người này.
Lực lượng khổng lồ nghiền ép trực tiếp đánh bay người này khiến hắn nặng nề đâm vào trên vách tường động phủ, sau đó chậm rãi trượt xuống, ánh mắt dần dần ảm đạm.
Tô Tử Mặc xông trái xông phải, vận chuyển huyết mạch, thi triển ra Định Hải ngũ thức đao pháp, căn bản không có người nào có thể ngăn cản hắn!
"Bùi Thuần Vũ."
Tô Tử Mặc xông phá vòng vây, xuất hiện trước người Bùi Thuần Vũ, cười lớn một tiếng, cất giọng nói: "Ta ở lại đây, không phải bởi vì không có khí lực trốn, mà là bởi vì... Ta muốn lấy tính mạng ngươi!"
Hô!
Huyết Thối đao từ trên trời giáng xuống, khí thế doạ người!
Mặc dù, lấy trạng thái bây giờ của Tô Tử Mặc đã không thể thi triển ra 'Thế ', nhưng chỉ dựa vào lực huyết mạch cũng đủ để quét ngang tất cả!
Coong!
Huyết Thối đao va chạm với song quyền của Bùi Thuần Vũ.
Một đao kia, Tô Tử Mặc đã thi triển ra Tuyền Qua thức trong Định Hải ngũ thức.
Nhìn như một đao thường thường không có gì lạ, nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng xoắn ốc, vặn vẹo!
"A!"
Bùi Thuần Vũ liên tục lui lại, trong miệng thét lên đau đớn, trên trán trong nháy mắt đã hiện ra tầng một mồ hôi mịn.
Mặc dù có quyền sáo là Linh khí hoàn mỹ bảo vệ, nhưng loại lực lượng xoắn ốc, vặn vẹo này, lại lan đến trên cánh tay của Bùi Thuần Vũ, hai đầu ống tay áo lập tức bị xé rách tả tơi!
Phốc phốc phốc!
Dưới ánh mắt chăm chú của đam người, cơ bắp trên cánh tay hai của Bùi Thuần Vũ bị xé rách, bắn ra một đám mưa máu!
Đây chỉ là cơ bắp bị xé rách.
Nếu như Tô Tử Mặc ở trạng thái toàn thịnh, một đao kia rất có thể đã xoắn nát xương hai cánh tay của Bùi Thuần Vũ!
"Đi!"
Đúng lúc này, lão giả mặc áo bào màu vàng bướclên, trực tiếp túm Bùi Thuần Vũ về, rồi đẩy hắn ra cửa động, khẽ quát một tiếng.
Ngay cả người phong ấn đều đã sinh ra thoái ý.
"Kẻ này quá mạnh, thật sự là thiên tài đứng đầu! Khí vận nghịch thiên, đạt được Đao Hoàng truyền thừa, đã súc thành đại thế, trừ phi là nhân tài kiệt xuất nhất trên Đại lục Thiên Hoang xuất hiện, nếu không thì không có người nào là đối thủ của hắn!"
"Rời khoit nơi đây, càng xa càng tốt, sau đó tìm một nơi trong chiến trường Thượng Cổ, tu luyện tới kỳ hạn lại đi ra!"
"Loại thiên tài này, là kẻ bị trời ghét, nhất định sẽ có sinh tử đại kiếp, rất dễ dàng mất mạng, ngươi không cần liều mạng cùng hắn."
Lão giả mặc áo bào màu vàng theo sau lưng Bùi Thuần Vũ, vừa chạy như bay ra cửa hang, vừa dặn dò.
Không đến cuối cùng một khắc, lão giả mặc áo bào màu vàng vẫn không muốn đánh ra lực lượng của Kim Đan cảnh.
Huống chi, một khi đánh ra lực lượng Kim Đan cảnh, ông ta hẳn sẽ phải chết!
Mà Tô Tử Mặc này chưa chắc sẽ chết...
"Muốn chạy trốn "
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, mang theo Huyết Thối đao, triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, truy sát tới hai người.