Chương 438: Kiếm tu
Thấy Cơ yêu tinh tránh ra, Tô Tử Mặc mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nói một tiếng hổ thẹn.
Vì che giấu tung tích, hắn làm như vậy là bất đắc dĩ.
"Thế nào, không muốn à? "
Tô Tử Mặc sầm mặt lại.
Nếu đã diễn trò thì phải làm đủ bộ.
Thấy đại hán mặc áo gai lộ vẻ không thích, Cơ yêu tinh sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười xinh đẹp, ôn nhu nói: "n công bớt giận, trong này sợ là có chút hiểu lầm. Là ta nhận lầm người, nghĩ rằng ân công là một vị cố nhân của ta."
"Yên Nhi xin lỗi ân công."
Vừa nói, Cơ yêu tinh vừa cúi người hành lễ, mặt lộ vẻ áy náy.
Tô Tử Mặc hừ một tiếng, không nói nữa.
Cơ yêu tinh chuyển mắt, lại hỏi: "n công không muốn biết vị cố nhân kia của ta sao? "
"Không hứng thú."
Tô Tử Mặc tùy ý khoát khoát tay, gấp rút chạy tới nơi xa, tốc độ cực nhanh, thanh âm truyền tới từ xa xa: "Ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với Nhân Hoàng điện!"
"Ta cũng muốn đi Nhân Hoàng điện, không bằng chúng ta cùng đồng hành "
Cơ yêu tinh ở phía sau hô.
Tô Tử Mặc đương nhiên sẽ không đồng ý, không rên một tiếng, giả bộ như không nghe thấy.
Lúc này mới vừa mới gặp mặt, hắn đã suýt bị Cơ yêu tinh nhìn thấu, nếu lại cùng đồng hành, chỉ sợ hắn sẽ thật sự bị Cơ yêu tinh khám phá ra thân phận!
"Tô Tử Mặc!"
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lớn, không hề có điềm báo trước.
Tô Tử Mặc theo bản năng muốn dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Đây hoàn toàn chính là phản ứng tự nhiên nhất của một người bình thường.
Nhưng trong chớp mắt, Tô Tử Mặc lại chuyển động ý nghĩ, thân hình không ngừng lại chút nào, tiếp tục chạy vội về phía trước, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt Cơ yêu tinh.
Cơ yêu tinh thấy cảnh này, khẽ nhíu mày, giống như có điều suy nghĩ khẽ lẩm bẩm nói: "Xem ra, bọn hắn thật sự không phải cùng một người."
Sau khi chạy tơi nơi xa, Tô Tử Mặc mới dần dần giảm tốc độ lại, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật!
Vừa rồi tiếng la lên kia chính là Cơ yêu tinh gọi!
Nàng gọi một tiếng này rất đột nhiên, nếu không phải Tô Tử Mặc phản ứng nhanh, tất nhiên đã lộ ra sơ hở, bị Cơ yêu tinh bắt được chân tướng.
"Nha đầu này thực sự là..."
Tô Tử Mặc nhẹ giọng lầm bầm một câu, lắc đầu, tiếp tục chạy về phía trung tâm nhất của chiến trường Thượng Cổ, bay về phía Nhân Hoàng điện.
...
Mười ngày sau.
Nhân Hoàng điện chậm rãi hạ xuống, khoảng cách tới mặt đất càng ngày càng gần, uy áp tản ra cũng càng khủng bố.
Trong phạm vi ngàn dặm của cung điện cổ xưa này, tất cả thượng cổ sinh linh, di chủng dị thú đều chuyển di, không dám lưu lại ở bên trong khu vực này.
Mặc dù trải qua ngàn vạn năm rồi nhưng dư uy cuồn cuộn của Nhân Hoàng vẫn có thể trấn áp Bát Hoang, khiến vạn yêu đều sợ hãi!
"Hóa ra đây chính là Nhân Hoàng điện, quả nhiên là đủ rung động."
"Áp lực quá lớn, bây giờ ta là Trúc Cơ bảy mạch, cũng không dám tiến lên. Thực sự là khó có thể tưởng tượng, đến khi chém giết trong khu vực dưới phạm vi bao phủ của Nhân Hoàng điện thì sẽ phải chịu áp lực lớn tới mức nào nữa"
"Mau nhìn, trên cây trụ đá kia điêu khắc là Thần Long sao, sinh động như thật, giống như muốn sống vậy!"
Nhân Hoàng điện hiện ra, dẫn tới tu sĩ các nơi trên chiến trường Thượng Cổ quan sát.
Một tầng lại một tầng, lít nha lít nhít, đám người ngửa đầu nhìn biển Lôi Điện, cung điện cổ xưa bên trong vòng xoáy mây đen này, trong mắt lộ ra rung động.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể lý trí giống Đường Du, ngăn chặn tò mò trong lòng, tránh bị cuốn vào bên trong trận huyết chiến này.
"Ta cho tất cả các ngươi thời gian ba hơi thở để rời đi, ai còn ở lại nơi này thì chết đi cho ta!"
Đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền tới một giọng nói lạnh như băng, mang theo múi nhọn có thể chặt đứt tất cả!
Đông đảo tu sĩ quay đầu nhìn lại.
Ở sau lưng mọi người, một tu sĩ trường bào dạo bước đi đến, bên hông tùy ý cắm một thanh trường kiếm có vỏ kiếm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đong đưa, thần sắc lạnh lùng.
"Ba nhịp hô hấp, làm sao có thể rời khỏi nơi đây? "
Không ít tu sĩ nhíu chặt lông mày.
"Một nhịp hô hấp."
Tu sĩ khoác trường bào mặt không biểu tình, mở miệng nói một câu nói.
"Người này là ai vậy, khẩu khí đủ cuồng!"
Có người không nhịn được, cười lạnh một tiếng.
"Hai nhịp hô hấp."
Trường bào tu sĩ lại nói một câu.
Có tu sĩ tinh mắt nhìn lệnh bài tông môn bên hông người nọ, thần sắc biến đổi, hoảng sợ nói: "Kiếm Tông! Người này chỉ sợ là truyền nhân của Kiếm Tông-Hàng Thu Vũ!"
Nghe được bốn chữ truyền nhân Kiếm Tông, trong đám người lập tức nổi lên một gợn sóng không nhỏ.
Đúng lúc này, giọng nói của Hàng Thu Vũ lại vang lên.
"Ba nhịp hô hấp."
Chẳng biết lúc nào, ngón tay thon dài của Hàng Thu Vũ đã chạm vào trên chuôi kiếm bên hông, nhìn qua đám người lạnh lùng trước người: "Các ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng."
Ông!
Một bạch quang vô cùng kinh diễm hiển hiện.
Không có người nào có thể hình dung được tốc độ cùng lực lượng của một kiếm này.
Kinh Hồng kiếm, kiếm ra Kinh Hồng!
Trong chớp nhoáng, tất cả tu sĩ đối diện với Hàng Thu Vũ gần như đều bị kiếm quang sáng chói này chiếu đến mức không mở mắt ra được.
Sau một khắc, đám người cảm giác yết hầu mát lạnh, chất lỏng ấm áp sềnh sệch bắt đầu phun ra ra phía ngoài, mang theo mùi tanh!
Đó là máu tươi.
Đối diện với Hàng Thu Vũ, hơn mười tu sĩ toàn bộ bỏ mình, bị một kiếm cắt đứt yết hầu, ngã xuống đất không dậy nổi, chết không nhắm mắt.
Dám đến gần Nhân Hoàng điện, gần như đều là Trúc Cơ bảy mạch, đều có chút bản lĩnh.
Nhưng hơn mười vị tu sĩ này, ngay cả cơ hội tế ra Linh khí cũng không có đã cứ như thế phơi thây tại chỗ.
Một kiếm này lại có uy lực khủng bố như vậy!
Đám tu sĩ phía sau đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng chụp về phía túi trữ vật, lấy ra lập tức bóp nát phù lục hộ thân, lại tế ra phi kiếm của mình, lấy ra tấm chắn, hộ tâm kính, trong lòng mới hơi an tâm.
Bạch!
Đám tu sĩ đã chuẩn bị thỏa đáng, đến khi nhìn về phía trước kia, thân ảnh Hàng Thu Vũ đã biến mất không thấy gì nữa.
Một đợt gió quất vào mặt.
Hàng Thu Vũ đã mang theo Kinh Hồng kiếm xông vào trong đám người!
Kiếm quang hiện lên, huyết quang bắn khắp nơi.
Có tu sĩ bị chặn ngang người, máu tươi phun ra, làm cho đám người xung quanh nôn mửa.
Hộ thân phù lục gì đó, dưới kiếm của Hàng Thu Vũ đều như giấy vậy.
Coong!
Có tu sĩ giơ tấm chắn hộ thân trước người, muốn ngăn trở Kinh Hồng kiếm, sau đó truyền đến một tiếng vang giòn.
Trong mắt người này mới vừa vặn hiện lên vui sướng, sau một khắc, vẻ mặt đã cứng trên mặt, ánh mắt ảm đạm, đầu đã bay lên, sinh cơ trong cơ thể đã đoạn tuyệt!
Trên tấm chắn của người này hiện ra một dấu, đến khi rơi xuống mặt đất đã gãy thành hai đoạn.
Một kiện linh khí phòng ngự thượng phẩm, cứ như vậy bị Kinh Hồng kiếm chém đứt đôi, ngay cả một kiếm cũng không đỡ được!
Đông đảo tu sĩ đều hoảng sợ biến sắc, cũng không dám lưu lại nữa, tất cả giống như phát điên chạy trốn về phía nơi xa.
Đây chính là chỗ kinh khủng của Kiếm tu!
Mặc dù ở đại lục Thiên Hoang lấy kiếm vi tôn, nhưng không phải là tu sĩ dùng phi kiếm đều có thể xưng là Kiếm tu.
Kiếm tu chân chính đều là kiếm không rời tay, tay không rời kiếm.
Trường kiếm trong tay kiếm tu khác với phi kiếm, đều có chuôi kiếm.
Kiếm tu coi trọng kiếm pháp, kiếm thế, kiếm ý, tu luyện Kiếm đạo, tuân theo nhân kiếm hợp nhất, thiên nhân hợp nhất, thậm chí là người, kiếm, trời hợp nhất!
Ở trong Tu Chân giới, dù là Tiên môn, Ma môn, hay Phật môn, đều rất khó nói rõ tông môn nào, tu sĩ nhất mạch nào có thực lực mạnh hơn, đều cần chân chính chém giết mới có thể biết được.
Nhưng trong Tu Chân giới lại công nhận một sự thật.
Kiếm tu có lực sát phạt mạnh nhất!
Mà ở bên trong ba môn Tiên, Ma, Phật, Kiếm tu của Kiếm Tông trong chín phái Tiên môn là nổi danh nhất.
Lúc trước người sáng lập Kiếm Tông chính là đệ nhất Kiếm Hoàng ở thời kỳ thượng cổ.