Chương 452: Đệ nhất dưới Kim Đan
Vô địch!
Tu sĩ đứng ở nơi xa xem cuộc chiến, từng người đều há to miệng, trong mắt đều là rung động, thật lâu chậm vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Lấy sức một mình, với khí thế vô địch, trấn áp thô bạo thiên kiêu ba môn Tiên, Phật, Ma!
Phong thái này, so với chư Hoàng thời thượng cổ, chỉ sợ là cũng không thua kém bao nhiêu!
Hơn mười vị Phong ấn giả giận tím mặt, nhao nhao tiến lên, lao tới bên dưới Nhân Hoàng Điện, sắc mặt lạnh như sương, khí tức trong cơ thể không ngừng kéo lên.
Tất cả mọi người đều đã phán đoán sai lầm.
Bọn họ nào có teher ngờ tới, nhận một đòn toàn lực của Phong ấn giả của Tu La Tông, người này còn có thể bộc phát ra chiến lực kinh khủng như vậy!
Đại chiến với thiên kiêu ba môn Tiên, Phật, Ma, nói thì chậm chạp, kì thực chỉ diễn ra bên trong mười hơi, chờ tới lúc bọn họ kịp phản ứng, đã có mấy vị thiên kiêu phơi thây tại chỗ, hơn phân nửa thiên kiêu trọng thương không dậy nổi.
Tổn thất nặng nề, hối hận thì đã muộn.
Trên chiến trường.
Một kiếm như cầu vồng, tỏa ra sát cơ lạnh thấu xương, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã áp sát!
Nắm tay phải của Tô Tử Mặc vừa mới đánh bay Bàng Nhạc, không kịp thu lại, chỉ có thể vươn tay trái ra vồ một cái về phía đâm tới trường kiếm.
Hàng Thu Vũ đã sớm nhìn ra, tay phải của Tô Tử Mặc có chút kỳ quái, kiên cố không phá vỡ nổi, có thể so với Linh khí hoàn mỹ, thậm chí có thể chống được một đòn toàn lực của Phong ấn giả.
Vừa rồi, Tô Tử Mặc lại dùng nắm tay phải, một quyền đánh bay cây thương lớn của Bàng Nhạc, càng thêm chứng thực phỏng đoán này của Hàng Thu Vũ!
Cho nên, Hàng Thu Vũ chờ tới bây giờ mới ra tay, từ bên trái giết tới, chính là vì tránh đi tay phải của Tô Tử Mặc!
Kinh Hồng Kiếm là Linh khí hoàn mỹ.
Hàng Thu Vũ không tin, da thịt của một Tu sĩ Trúc Cơ, có thể chống đỡ sự sắc bén của Linh khí hoàn mỹ!
Xem như thân thể của hung thú thuần huyết, cũng không đạt được loại trình độ này.
Nhưng hắn làm sao biết, xem như là hung thú thuần huyết nhìn thấy Tô Tử Mặc sau khi Yêu hóa, cũng phải đi trốn!
Nhìn thấy Tô Tử Mặc vươn tay trái ra, trong đôi mắt của Hàng Thu Vũ hiện lên vẻ điên cuồng, lạnh giọng nói: "Cánh tay trái này của ngươi, ta muốn!"
"Hắc!"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng.
Tay trái trực tiếp nắm lấy Kinh Hồng Kiếm vào trong lòng bàn tay, trên trường kiếm bắn ra luồng khí cực lạnh, kiếm khí bắn ra, năm vòng Linh Văn lấp lóe không ngừng!
Xì xì xì!
Kiếm khí tung hoành, máu tươi bắn ra.
Trong tay trái của Tô Tử Mặc, hiện ra từng vết máu.
Nhưng ở phía dưới Yêu khí phun trào, từng vết máu này mới vừa vặn nổi lên, đã có xu thế khép lại!
"Ừm?"
Thấy cảnh này, con ngươi của Hàng Thu Vũ co rút lại một chút.
Năng lực tự lành thật là khủng khiếp!
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra một chuyện càng kinh khủng hơn!
Kinh Hồng Kiếm của hắn bị bàn tay của Tô Tử Mặc nắm lấy, chẳng những không thể xoắn nát bàn tay này, hơn nữa thân kiếm bị khống chế, tốc độ vậy mà dần hạ xuống.
Lúc cách đầu của Tô Tử Mặc chỉ có một tấc nữa, đã triệt để dừng lại!
Hàng Thu Vũ vận chuyển huyết mạch, trong đôi mắt vằn vện tia máu, điên cuồng vận chuyển Linh lực, trong đan điền thậm chí đều đã mơ hồ cảm thấy đau nhức, hai tay đều đang run rẩy, lực lượng đã được thúc giục đến cực hạn.
Chỉ cần tiến gần thêm một tấc nữa, sẽ có thể đâm xuyên qua đầu của Tô Tử Mặc.
Nhưng, Kinh Hồng Kiếm ở trong lòng bàn tay của Tô Tử Mặc, lại không nhúc nhích một tí nào!
Hàng Thu Vũ thấy rõ ràng, Kinh Hồng Kiếm đã cắt đứt lòng bàn tay của Tô Tử Mặc, máu me đầm đìa, đang chậm rãi chảy ra.
Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được, mũi kiếm chậm rãi xẹt qua xương bàn tay của Tô Tử Mặc, là loại cảm giác vướng víu trì độn kia!
Nhưng còn kém một tấc, đã là thất bại trong gang tấc.
Theo Yêu khí màu đỏ phun trào, kiếm khí ở trên thân kiếm, dần dần bị áp chế cắn nuốt, đã không còn mạnh mẽ, sắc bén lăng lệ bằng lúc đầu nữa.
Máu tươi của Tô Tử Mặc, chảy tràn trên thân Kinh Hồng Kiếm.
Linh quang ở trên thân kiếm, giống như là bị một loại lực lượng nào đó ăn mòn, dần dần ảm đạm xuống!
Tê!
Nhìn vết máu ở trên thân Kinh Hồng Kiếm, trong mắt Hàng Thu Vũ, đều là vẻ hoảng sợ!
Không ai có thể cảm nhận được sợ hãi trong lòng hắn lúc này.
Đến tột cùng thì huyết mạch của người này là gì, ngay cả Linh quang của Linh khí hoàn mỹ đều có thể ngăn chặn?
Một màn trước mắt này có ý nghĩa như thế nào?
Chuyện này, có nghĩa là nếu đem một món Linh khí hoàn mỹ, dùng dòng máu của người này ngâm, chỉ sợ không qua bao lâu, Linh khí hoàn mỹ này sẽ bị phế bỏ!
Trong Tu Chân Giới lưu truyền rất nhiều truyền thuyết hư vô mờ mịt, ở bên trong cổ tịch của Kiếm Tông, từng ghi lại một câu, một giọt máu của Tiên nhân, cũng có thể đánh vỡ núi non, xuyên thủng hư không, tru giết đại năng thời thượng cổ!
Đối với những truyền thuyết này, Hàng Thu Vũ vốn luôn xem thường.
Xem như là Tiên, lực lượng huyết mạch có thể có kinh khủng như vậy, khoa trương như vậy sao?
Cho đến tận lúc này, Hàng Thu Vũ mới chính thức ý thức được, huyết mạch của một người, thực sự có khả năng tu luyện tới cảnh giới kia!
Người trước mắt này vẫn chỉ là Trúc Cơ Cảnh, nhưng lực lượng huyết mạch cũng đã mạnh mẽ như vậy rồi.
Nếu như người này thực sự trở thành đại năng, Lão tổ, hoặc là Tiên ở trong truyền thuyết, một giọt máu của hắn, sợ là có thể hủy diệt sinh linh của một vực!
Lúc này, đừng nói là phế bỏ bàn tay của người nọ, ngay cả Kinh Hồng Kiếm, đều đã không ở trong khống chế của Hàng Thu Vũ nữa.
Bị máu tươi của Tô Tử Mặc nhuộm dần, rõ ràng là Hàng Thu Vũ có thể cảm giác được, cảm ứng giữa hắn và Kinh Hồng Kiếm, đang dần dần nhạt đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt đứt!
"A Di Đà Phật!"
Giác Sân Hòa Thượng cầm Kim Cương Xử ở trong tay, toàn thân lóe ra ánh sáng màu vàng óng, mắt sáng như đuốc, nghiêm nghị không thể xâm phạm, đã đi tới gần, hét lớn một tiếng: "Yêu nhân, tiểu tăng đến siêu độ ngươi!"
"Ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc không thay đổi, tay phải đã trống đi, lại một lần nữa nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh tới phía Kim Cương Xử đang đâm tới!
Ầm!
Thân hình của Giác Sân Hòa Thượng bị chấn động mạnh, hổ khẩu xé rách, Kim Cương Xử tuột tay bay ra ngoài.
Tay trái của Tô Tử Mặc nắm lấy Kinh Hồng Kiếm, đùi phải bước ra một bước dài, lấn người tiến lên.
Không đợi Giác Sân Hòa Thượng kịp phản ứng, một bóng người đã trực tiếp đánh tới, dán ở trước ngực của hắn, hơi đụng vào!
"Ừm!"
Hai mắt của Giác Sân Hòa Thượng trợn trừng.
Một luồng lực lượng kinh khủng, xuyên thấu qua thân thể đối phương tràn vào trong cơ thể, đầu của Giác Sân Hòa Thượng trống rỗng, cả người trực tiếp bị húc bay!
Ầm!
Giác Sân Hòa Thượng nặng nề ngã lên trên mặt đất, phun ra một búng máu tươi lớn, ánh mắt ảm đạm, Phù lục hộ thân đã vỡ vụn, lồng ánh sáng màu vàng do Kim Cương Kinh ngưng tụ ra cũng đã vỡ vụn.
Bên trên khuôn mặt Của Giác Sân Hòa Thượng, hiện ra từng vết máu, lít nha lít nhít, nhìn thấy mà giật mình!
Máu thịt đều nổ tung!
"Không chết?"
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Hắn bây giờ đã Yêu hóa, lực lượng tăng vọt, vừa rồi gần người đụng một cái, xem như mười tên Giác Sân Hòa Thượng cũng không thể còn mạng!
Ánh mắt của Tô Tử Mặc xoay chuyển, rơi lên bên trên chiếc áo cà sa màu vàng óng mà Giác Sân Hòa Thượng đang mặc trên người, trong lòng hiểu rõ.
Cái áo cà sa màu vàng óng này, tất nhiên là một món Linh khí phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, nếu không, xem như có thân thể Kim Cương Bất Hoại, cũng có thể bị húc cho biến thành sương máu!
Giác Sân Hòa Thượng chật vật đứng dậy, khí diễm đã hoàn toàn không có, lảo đảo bỏ chạy ra bên ngoài, giống như chó nhà có tang.
"Ha ha ha ha!"
Tô Tử Mặc cười to, mắt liếc nhìn theo bóng lưng của Giác Sân Hòa Thượng đang hốt hoảng chạy thục mạng, lớn tiếng nói: "Chỉ với chút đạo hạnh này, còn muốn siêu độ ta, trở về đọc tiếp kinh thêm mười năm đi!"
Nghe được câu này, dưới chân của Giác Sân Hòa Thượng mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.
Hắn là truyền nhân của Kim Cương Tự, là thiên kiêu trong Phật môn, chưa từng nhận qua khuất nhục bậc này?
Trong lòng của Giác Sân Hòa Thượng cảm thấy phẫn uất, cảm thấy mất hết mặt mũi, uất ức tới cực điểm, tức giận đến mức lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Ai!"
Phun ra một ngụm máu, ngực của Giác Sân Hòa Thượng đã thoải mái hơn rất nhiều, lại thở dài thêm một tiếng.
"Người này, sợ là thực sự... đã vô địch trong Trúc Cơ Cảnh."
Lúc này, tất cả mọi người đều ý thức được, sau trận chiến này, chỉ cần vị truyền nhân của Thần Hoàng Đảo này còn sống, hắn chính là đệ nhất nhân ở dưới Kim Đan!