Chương 457: Tay của Thần
"Ôi ôi ôi!"
Thân thể của Tô Tử Mặc còng xuống, hai mắt nhắm chặt, cũng không biết là đang phải thừa nhận bao nhiêu đau đớn, chỗ sâu trong yết hầu phát ra một trận tiếng gầm rú khàn khàn.
Chân hỏa cháy hừng hực, thân thể của hắn co quắp từng cái, máu thịt đều đã bị thiêu cháy đen, truyền ra tiếng vang tí tách, vô cùng thê thảm.
Trong ngọn lửa, khuôn mặt của Tô Tử Mặc như ẩn như hiện, ngũ quan đều đã đau đến mức vặn vẹo ở cùng một chỗ, đã hoàn toàn thay đổi, nhìn qua có chút dữ tợn.
Cơ yêu tinh cảm thấy một trận đau lòng, hai con ngươi dần dần phủ kín tầng một sương mù.
"Khụ khụ!"
Thương thế trong cơ thể Cơ yêu tinh phát tác, lại ho ra hai ngụm máu đen nữa, bên trong trộn lẫn lấy một chút nội tạng bị tan vỡ, nhìn thấy mà giật mình.
"Nghĩ không ra, vẫn phải chết ở chỗ này."
Ánh mắt của Cơ yêu tinh ảm đạm xuống, hơi thở mong manh.
Tiếp nhận một đòn toàn lực của Phong ấn giả, tạng phủ của nàng đã rách nát không chịu nổi, sức sống đang nhanh chóng trôi đi, trừ khi có thủ đoạn thông thiên, nếu không hẳn sẽ phải chết không cần nghi ngờ.
Nhưng ở bên trong Chiến Trường Cổ này, tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan Chân Nhân, nào có ai có thể cứu nàng.
"Làm sao có thể?"
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu nhẹ, tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Đây là tiếng của Phong ấn giả của Huyễn Ma Giáo.
Theo bản năng, Cơ yêu tinh theo ánh mắt của Lão giả của Huyễn Ma Giáo, một lần nữa nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Lúc này, Chân hỏa trên người Tô Tử Mặc, đã nhỏ đi rất nhiều so với lúc đầu, hơn nữa dần dần có xu thế dập tắt!
Môi thơm của Cơ yêu tinh khẽ nhếch, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù Tô Tử Mặc dường như đã bị đốt thành than đen, bốc lên khói xanh cuồn cuộn, nhưng ngọn lửa ở trên người hắn, xác thực là đang yếu bớt.
Hoặc có lẽ là, là đang di chuyển!
Ngọn lửa nóng bỏng kia khẽ nghiêng, giống như là bị một loại lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, phun trào về phía tay phải của Tô Tử Mặc, sau đó chui toàn bộ vào bên trong xương bàn tay màu máu kia!
Trừ bản thân Tô Tử Mặc, không có ai biết, cũng không có ai có thể giải thích, trên người hắn đang xảy ra chuyện gì.
Vốn là hắn đã bị thương quá nặng, đã vượt qua cực hạn tự lành của cơ thể, vết thương không có cách nào khép lại, thủy chung đều đang đổ máu.
Nếu như không có luồng Chân hỏa này, hắn sẽ đổ máu tới chết.
Nhưng chính là bởi vì bị Chân hỏa thiêu đốt, ngược lại đã đốt cháy khét máu thịt xung quanh hai miệng vết thương lớn kia, tạm thời cầm máu, từ đó kéo lại một mạng!
Cùng lúc đó, Xương bàn tay màu máu ở phía dưới Chân hỏa đốt cháy, giống như sinh ra một tia biến hóa.
Giống như là mở ra được một đạo phong ấn, có lực lượng nào đó lặng yên bị làm cho tỉnh lại, giống như cá voi hút nước, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt Chân hỏa ở trên người Tô Tử Mặc, không kiêng nể gì cả!
Chân hỏa còn chưa uy hiếp được Tô Tử Mặc, đã bị Xương bàn tay màu máu cắn nuốt đi hơn phân nửa!
Có thể nói, ở phía dưới trời xui đất khiến, luồng Chân hỏa này lại tạm thời bảo vệ tính mạng của Tô Tử Mặc.
Một luồng khí tức kinh khủng, dần dần sinh sôi, lượn lờ bên trên Xương bàn tay màu máu.
...
Thát, thát, thát!
Bên tai truyền đến một loạt tiếng bước chân, sát ý mãnh liệt lao đến, dường như làm cho người cảm thấy ngạt thở!
Trong lòng Cơ yêu tinh giật mình.
Lão tăng của Vô Tướng Tự đã bị vết nứt không gian sau lưng cắn nuốt sạch, cũng chỉ còn lại có một vị Phong ấn giả của Huyễn Ma Giáo!
Ngọn lửa trên người Tô Tử Mặc vẫn chưa biến mất, nhắm hai mắt lại, đứng tại chỗ giống như một viên than cốc, khí tức yếu ớt.
Cơ yêu tinh cắn răng, run rẩy dùng hai tay chống đỡ thân thể, thất bại mấy lần, mới miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo chắn trước mặt Tô Tử Mặc.
Chỉ là một động tác đơn giản, lại đã tiêu hao hết khí lực sau cùng của nàng.
Thân hình của Cơ yêu tinh lay động, đứng cũng không vững, giống như là chỉ cần một trận gió, đều có thể thổi cho nàng ngã.
Nhưng nàng ngẩng đầu lên, nhìn Phong ấn giả của Huyễn Ma Giáo đang dạo bước mà đến, đằng đằng sát khí, ánh mắt lại vẫn kiên định trước nay chưa từng có!
Nàng biết mình đã bị thương, đã hết cách xoay chuyển, nhưng Tô Tử Mặc thì chưa hẳn.
Nhân Hoàng Điện!
Có lẽ đó là cơ hội xoay chuyển duy nhất của Tô Tử Mặc!
Rất nhiều dấu hiệu đều đã cho thấy, Tô Tử Mặc chính là truyền nhân đời này của Nhân Hoàng Điện, chỉ cần hắn có thể tiến vào trong Nhân Hoàng Điện, có lẽ là có thể sống sót.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là có lẽ.
Đến tột cùng là bên trong Nhân Hoàng điện có cái gì, không có ai biết.
Tiếng bước chân biến mất.
Lão giả của Huyễn Ma Giáo đi tới trước mặt Cơ yêu tinh, dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngươi che chở cho hắn như thế, tên tiểu súc sinh này không phải là lô đỉnh của ngươi đấy chứ?" Phong ấn giả của Huyễn Ma Giáo chậm rãi hỏi, nhìn tới ánh mắt của Cơ yêu tinh, mang theo một tia đùa cợt và giọng mỉa mai.
"Đúng thì sao?"
Sắc mặt của Cơ yêu tinh càng thêm u ám, hai đầu lông mày âm u đầy tử khí, khí tức sinh mệnh ở trong cơ thể cực kỳ bé nhỏ.
Nếu không phải là dựa vào một luồng ý chí, nàng đã sớm ngã xuống.
"Ha ha ha ha!"
Lão giả của Huyễn Ma Giáo giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất ở trong thiên hạ.
Phong ấn giả của Bá Vương Điện, Phong ấn giả của Vân Vũ Tông cũng đều nhíu chặt lông mày, khó tin nhìn Cơ yêu tinh.
"Ngu xuẩn a, thực sự là ngu xuẩn!"
Sau khi cười đủ, Lão giả của Huyễn Ma Giáo lắc đầu cảm thán, nói: "Nghĩ không ra Tố Nữ của Ma môn đời này, đúng là loại si tình, chọn một tu chân giả làm lô đỉnh, thực sự là buồn cười."
Cơ yêu tinh ngậm miệng, mí mắt dần dần nặng nề.
Lão giả của Huyễn Ma Giáo nói cái gì, nàng đều đã nghe không rõ, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng ầm ầm rung động, chợt xa chợt gần, ý thức dần dần rơi xuống.
"Ngươi liều tính mạng, cũng phải kéo dài thời gian, đơn giản chính là muốn cho tiểu súc sinh này tiến vào trong Nhân Hoàng Điện."
Lão giả của Huyễn Ma Giáo cười lạnh nói: "Chỉ tiếc, hai người các ngươi đều phải chết! Hôm nay trấn giết ngươi, cũng là để cho Tố Nữ Tông của ngươi, cho Ma môn khỏi mất mặt!"
Vừa dứt lời, sát cơ trong mắt của Lão giả của Huyễn Ma Giáo bừng lên, bàn tay vỗ lên bên hông, vậy mà rút ra một thanh nhuyễn kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lạch cạch!
Nhuyễn kiếm lắc một cái, thân kiếm thẳng tắp!
Đối mặt với hai Tu sĩ Trúc Cơ đang hấp hối không có một chút lực phản kháng nào, Lão giả của Huyễn Ma Giáo đều không có một chút ý định nhẹ tay, bộc phát ra lực lượng của Kim Đan Cảnh, dùng kiếm đâm thẳng.
Một kiếm này nếu đâm trúng, đủ để đâm xuyên qua đầu của cả hai người!
Kiếm khí như sương, uy áp bắn ra.
Rốt cuộc Cơ yêu tinh không nhịn được nữa, ngửa mặt ngã xuống.
Đột nhiên, một cánh tay giơ lên, đỡ lấy thân hình của nàng.
Ngay sau đó, trong tầm mắt mơ hồ của Cơ yêu tinh, thấy được một người.
Mặc dù người này bị đốt thành than đen, hoàn toàn thay đổi, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra.
Đôi tròng mắt kia nổi lên ánh sáng màu đỏ tươi, giống như muốn ăn thịt người!
Tô Tử Mặc đột nhiên đưa tay phải ra.
Con ngươi của Lão giả của Huyễn Ma Giáo bỗng nhiên co vào, trong lòng giật mình.
Trên bàn tay này không có một chút da thịt nào, toàn bộ là xương cốt màu đỏ thẫm, thiêu đốt lên một ngọn lửa dày đặc, tỏa ra khí tức kinh khủng, giống như có thể đốt trời nấu biển, hủy diệt chúng sinh!
Đây giống như là tay của thần linh, tràn ngập khí tức làm người sợ hãi.
Đừng nói là Lão giả của Huyễn Ma Giáo ở phía đối diện, xem như là Phong ấn giả ở cách đó không xa, rất nhiều tu sĩ xem cuộc chiến ở nơi xa, lúc này tâm thần đều cảm giác được một trận run rẩy!
Một vài tu sĩ không chịu nổi luồng uy áp này, trực tiép nằm sấp ở trên mặt đất, câm như hến.
Trong lòng của đông đảo tu sĩ, đều sinh ra một loại cảm giác vô cùng hèn mọn nhỏ bé.
Xương bàn tay màu máu chộp tới phía nhuyễn kiếm.
Tí tách, tí tách!
Nhuyễn kiếm còn chưa đâm trúng Xương bàn tay màu máu, đã bị hòa tan thành nước thép, từng giọt rơi ở trên mặt đất.
Một thanh Linh khí hoàn mỹ cứ như vậy đã bị phế bỏ!
Sau lưng của lão giả của Huyễn Ma Giáo chính là vết nứt không gian, lui không thể lui, ở trong ánh mắt của hắn, một bàn tay thiêu đốt lên ngọn lửa nóng hừng hực đang tiến tới, càng lúc càng lớn...