Chương 481: Đáng sợ
Trên chiến trường Trúc Cơ đã sớm ngừng chiến.
Tu sĩ Trúc Cơ của Huyết Nha cung và bốn đại tông môn sớm đã bị thủ đoạn của Tô Tử Mặc dọa sợ vỡ mật, không dám xông lên trước.
Tranh tranh tranh!
Tô Tử Mặc khẽ ngoắc một cái, gọi mười tám thanh phi kiếm đang tung hoành trên chiến trườngTrúc Cơ: "Chúc Chiếu kiếm trận, ngưng!"
Tô Tử Mặc quát khẽ một tiếng, mười tám thanh phi kiếm tập hợp lại cùng một chỗ, mũi kiếm cùng hướng ra phía ngoài, hình thành một mâm tròn hình kiếm thật lớn, tựa như một mặt trời nhỏ hừng hực chói mắt nở rộ mười tám đạo kiếm khí, phong mang bức người!
"Giết!"
Tay trái Tô Tử Mặc nắm ấn, tay phải cầm đao, trên đầu lơ lửng Chúc Chiếu kiếm trận, sau lưng đập linh dực, lần thứ hai giết lên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Từng đạo phi kiếm phá không bay đến dày đặc như mưa, mũi nhọn khắp nơi.
Linh thuật đánh ra phô thiên cái địa đập tới.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ thong dong trấn định.
Hắn có linh dực tương trợ, phối hợp với Thần Câu Quá Khích, còn có linh giác dưỡng thành khi tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, thân pháp nhanh nhẹn đến mức quỷ thần khó lường.
Thỉnh thoảng bay lướt như tơ liễu, thỉnh thoảng lại nhanh như tia chớp khiến người ta nhìn không thấu.
Thân thể hắn ở giữa không trung không ngừng chuyển vị trí, dịch cân súc cốt, có thể hoàn thành rất nhiều động tác vượt xa khỏi lẽ thường khiến người nhìn thấy phải tặc lưỡi!
Lúc thì như mãng như rắn, khi lại như vượn như ngựa, Tô Tử Mặc không ngừng rút ngắn khoảng cách cùng đám Kim Đan Chân Nhân.
"Ngươi..."
Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Tô Tử Mặc đã vọt tới phụ cận.
Đây mà còn là người ư?
Hắn thật sự không thể tưởng tượng một nhân tộc lại có thể vặn vẹo thân thể đến trình độ kia, né qua đao quang mưa tên dày đặc như vậy mà vẫn bình yên vô sự lao đến!
Hắn không có cơ hội suy nghic tiếp.
Soạt!
Tô Tử Mặc giơ tay chém ra một đao!
Nghịch Lưu Đại Thế hiện lên.
Sau khi đạt tới Trúc Cơ cực cảnh, linh lực tăng vọt, trở nên càng hùng hậu, Tô Tử Mặc đã có thể liên tục thi triển ra đao thế.
Vị Kim Đan Chân Nhân này ru lên, cảm giác hô hấp cũng khó khăn hơn, trước mắt hắn dường như có một cơn sóng lớn ngàn trượng nghiền ép đến, bên tai vang lên tiếng nổ như sấm, thủy triều cuồn cuộn ké tới.
"Mau!"
Người này dù sao cũng là Kim Đan hậu kỳ, nhanh chóng trấn định tinh thần, thay đổi phi kiếm, nằm ngang trên đỉnh đầu, vận chuyển Kim Đan khiến linh lực phun ra ngoài!
Mặc kệ như thế nào, lực lượng của Kim Đan hậu kỳ đánh ra thì tu sĩ Trúc Cơ căn bản sẽ không đỡ được!
Chỉ cần có thể chống được một chiêu thì công kích của những người khác sẽ đánh tới, người này tất nhiên sẽ rơi vào vòng vây khốn.
Tô Tử Mặc mỉm cười, trong mắt lướt qua một tia mỉa mai.
Kim Đan Chân Nhân này biến chiêu có trăm chỗ sơ hở trong mắt hắn.
Một đao này của Tô Tử Mặc nhìn như cương mãnh lại đột nhiên dừng lại, khoảng cách tới phi kiếm của người này chỉ có hơn một tấc.
Bạch!
Cổ tay Tô Tử Mặc thoáng dùng sức khiến lưỡi đao khẽ chuyển.
Thân đao to lớn của Huyết Thối đao trong thời khắc này lại biến vô cùng mềm dẻo, giống như là vệt sóng gợn lăn tăn trên mặt nước vậy, nó vòng qua phi kiếm, nhẹ nhàng lướt qua yết hầu người này.
Sau cực cương lại lập tức chuyển thành cực nhu.
Gần như không có vướng víu gì, tất cả hành động nối tiếp như nước chảy mây trôi!
Ánh mắt của người này dần ảm đạm xuống, trên cổ họng xuất hiện một vệt máu.
Sau một khắc, đầu của người này bay lên, máu màu đỏ tươi chói mắt phun ra như suối!
Cận chiến tranh phong là hung hiểm nhất, chỉ cần có chút sai lầm chính là mất mạng tại chỗ!
Từ khi Tô Tử Mặc tu hành đến nay đã chiến đấu vô số lần, kinh nghiệm quá phong phú.
Mặc dù lực lượng của Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan viên mãn khủng bố, thậm chí có thể đả thương hắn, uy hiếp được tính mạng của hắn, nhưng cho dù là Kim Đan viên mãn thì nhục thân cũng tuyệt đối kém hơn hắn!
Dựa vào sở trường mà tránh đi sở đoản.
Chỉ cần rút ngắn khoảng cách, thì dù có là Kim Đan viên mãn cũng khó thoát khỏi cái chết!
Điệp Nguyệt từng nói với Tô Tử Mặc, người tu yêu dễ dàng vượt cấp chém giết nhất!
Đạo lý chính là ở đây.
Tô Tử Mặc chém giết một người xong, căn bản không ngừng lại, tay trái xoay tròn Bàn Long Ấn, vận chuyển Chúc Chiếu kiếm trận, đập bay một số phi kiếm, linh thuật của Kim đan sơ kỳ, Kim Đan trung kỳ vừa đâm tới.
Đồng thời lách mình tránh đi công kích của Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan viên mãn, rồi xông thẳng sang một bên khác.
Một vị Kim Đan Chân Nhân không kịp né tránh, bị Tô Tử Mặc cận thân, vung Bàn Long Ấn, hung hăng đập xuống đầu!
Phốc phốc!
Đầu vỡ vụn, toàn bộ thân hình bị đều nện đến mức chia năm xẻ bảy, máu tươi chảy ngang, bỏ mình tại chỗ.
Tô Tử Mặc xông trái xông phải trong đám người, căn bản không liều mạng cùng Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan viên mãn, một chiêu không trúng, lập tức trốn xa, căn bản không ngừng lại.
Cho dù hơn mười Kim Đan Chân Nhân đồng thời xuất thủ, cũng không thể vây quanh Tô Tử Mặc vào chính giữa.
Một lúc sau, trên người Tô Tử Mặc chỉ bị mấy vết thương ngoài da, đảo mắt đã khép lại.
Mà Huyết Nha cung bên này cũng đã chết mất hơn mười Kim Đan Chân Nhân!
Đám người càng đánh càng kinh ngạc.
Người này thật là đáng sợ!
Còn chưa bước vào Đan Đạo, ngưng tụ ra Kim Đan, nhưng hắn đã có được năng lực chém giết Kim Đan Chân Nhân.
Hơn nữa chiến đấu với hơn mười vị Kim Đan Chân Nhân mà không rơi vào thế hạ phong, ngược lại còn dần có thể khống chế được tình thế!
Người này nhìn qua mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tại sao lại có thiên phú chiến đấu kinh khủng như vậy ?
"Giết!"
Tô Tử Mặc chọn đúng thời cơ, liên tục bước ra mấy bước, đi tới trước mặt Tư Mã Trí, vung Bàn Long Ấn hung hăng đập xuống đầu của Tư Mã Trí!
Bàn Long Ấn tỏa ra kim quang vạn trượng, đột nhiên rơi xuống, bộc phát ra tiếng khí bạo như kinh lôi.
Ầm ầm!
Đại ấn rơi xuống, thanh thế doạ người!
Trong mắt Tư Mã Trí đột nhiên dâng lên một tia hung ác, lạnh giọng nói: "Chờ ngươi đã lâu!"
Hô!
Tư Mã Trí vận chuyển Kim Đan tới cực hạn, sau lưng đột nhiên xuất hiện một mảnh dị tượng.
Dị tượng đạt đến mấy chục trượng, tản ra nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy Tô Tử Mặc!
Kim Đan dị tượng!
Tư Mã Trí nhịn đến bây giờ, chính là muốn dùng Kim Đan dị tượng để loại bỏ Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc lại không trốn không né, huyết mạch trong cơ thể lao nhanh, nâng Bàn Long Ấn tỏa ra quang mang vạn trượng như một mặt trời nhỏ kia rồi hung hăng ấn xuống!
"Muốn chết!"
Tư Mã Trí hét lớn một tiếng, Kim Đan dị tượng mạnh thêm.
Ầm!
Bàn Long Ấn và lực lượng của Kim Đan dị tượng va chạm vào nhau, uy áp tùy ý, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn!
Trong nháy mắt va chạm, hỏa diễm lại bị Bàn Long Ấn ép xuống!
Tới gần biển lửa, Tô Tử Mặc cố nén hỏa khí đập vào mặt, cắn chặt răng cố gắng thúc dục huyết mạch, linh lực, không ngừng tạo áp lực.
Song phương đấu sức!
Bàn Long Ấn cách đầu của Tư Mã Trí chỉ hơn một tấc, lại bị lực lượng cảu Kim Đan dị tượng cản trở, rốt cuộc không ấn xuống được.
Dừng lại một chút, hỏa diễm to lớn gào thét cuốn đến, thôn phệ lấy cánh tay của Tô Tử Mặc.
Đôm đốp loạn hưởng.
Trong chớp mắt, cánh tay của Tô Tử Mặc đã bị đốt cháy khét lẹt, huyết nhục nổ tung, nhìn thấy mà giật mình!
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm than một tiếng, cả người đành lui lại.
Kim Đan dị tượng không hổ là thủ đoạn mạnh nhất của Kim Đan Chân Nhân.
Cho dù hắn có Tiên Thiên Linh Khí, phối hợp với huyết mạch đật tới cảnh giới huyết như hải triều mà cũng không thể phá được Kim Đan dị tượng.
Thân hình Tô Tử Mặc nhanh chóng lấp lóe, tránh đi rất nhiều công kích của Kim Đan Chân Nhân, trốn thoát.
Cánh tay của hắn vẫn bị hỏa diễm thiêu đốt, đã máu thịt be bét!
Lực lượng của Kim Đan dị tượng nếu không có thủ đoạn phi thường thì căn bản không thể loại bỏ!
"Ha ha!"
Tư Mã Trí cười lớn một tiếng, nói: "Tô Tử Mặc, cánh tay này của ngươi đã bị phế đi!"
"Chưa hẳn."
Tô Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, thở sâu, Linh Hải trong đan điền sôi trào, huyết mạch trong cơ thể phun trào, chảy qua tứ chi bách hài, tuôn tới phía cánh tay bị thương.
Xoạt một tiếng.
Hỏa diễm dập tắt, khói trắng bốc lên cuồn cuộn.
"Hử?"
Đông đảo tu sĩ trừng lớn hai mắt.
Sau một khắc, một màn càng đáng sợ hơn đã xảy ra!
Trên cánh tay của Tô Tử Mặc vốn bị thiêu đến mức huyết nhục thối rữa, lúc này chỗ huyết nhục kia lại dần dần tróc ra, bắt đầu có mầm thịt mới mọc ra, lóe ra sáng bóng trong suốt!
Một mảnh xôn xao!