Chương 484: Tu La
Cảnh Minh Đạo Nhân của Bích Hà cung bỏ mình, bốn vị Phản Hư Đạo Nhân còn dư lại đều hoảng sợ biến sắc, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Sắc mặt cung chủ Huyết Nha cung đã trở nên cực kỳ khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm vào nam tử khoác trường bào màu đen, ánh mắt âm trầm nổi lên lục quang thăm thẳm.
Phải biết rằng tu vi đạt tới Phản Hư cảnh đã rất khó chết đi.
Mặc dù Nguyên Anh cảnh đã tu luyện ra Nguyên Thần, nhưng Nguyên Thần vẫn còn ở trạng thái đầy bụi bẩn, cực kỳ yếu ớt.
Dưới tình huống không có bất kỳ vật gì bảo vệ, khi Nguyên Thần rời đi nhục thân, chẳng khác gì một đứa trẻ đi vào trong rừng rậm Đại Hoang, lúc nào cũng có thể bị mất mạng!
Chỉ cần một trận gió lớn nổi lên, hoặc là lộ ra dưới ánh mặt trời, chỉ gió thổi cỏ lay một chút đều sẽ thương tổn tới Nguyên Thần.
Nếu không may gặp phải gió mạnh mưa to thì Nguyên Thần sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt!
Nguyên Thần bị hủy diệt là thật sự tử vong, cho dù nhục thân còn hoàn hảo cũng vô ích.
Nhưng đạt đến Phản Hư cảnh thì lại khác.
Nguyên Anh Chân Nhân cảm ngộ thiên địa, lợi dụng phương pháp luyện thần để không ngừng tu luyện Nguyên Thần, luyện hóa những bụi bẩn trong nguyên thần, đạt được một chút thuần dương thì sẽ bước vào Phản Hư cảnh!
Trong Tu Chân giới có cách nói Luyện Thần Hoàn Hư, chính là ý này.
Nguyên Thần của Phản Hư cảnh có hình dạng giống bản thể của tu sĩ, tinh khiết vô ngần, không sợ mưa to gió lớn gì, thật sự thoát khỏi giam cầm của nhục thân, có thể thần du thiên ngoại, ngao du vạn dặm!
Nguyên Thần tu luyện đến bước này tương đương với thân ngoại hóa thân của tu sĩ.
Trong Tu Chân giới, còn có một thuật ngữ khác là xuất thần nhập hóa.
Cái gọi là xuất thần, chính là chỉ Nguyên Thần xuất khiếu; nhập hóa, chính là chỉ Nguyên Thần tương đương với thân ngoại hóa thân.
Trong thời đại Thượng Cổ, Phản Hư cảnh còn gọi là Hóa Thần cảnh.
Phản Hư Đạo Nhân dù có bị hủy nhục thân, chỉ cần phản ứng đủ nhanh, Nguyên Thần lập tức xuất khiếu thì vẫn có thể chạy thoát chết!
Mặc dù nhục thân hủy diệt, nhưng Nguyên Thần vẫn còn thì vẫn có thể giữ được một mạng.
Nam tử khoác trường bào màu đen chỉ dùng một ý niệm đã có thể đem tiêu diệt một vị Phản Hư Đạo Nhân, hơn nữa Nguyên Thần của người này còn không kịp chạy ra, bỏ mạng tại chỗ.
Lần này hoàn toàn khiến bốn người cung chủ Huyết Nha cung run lên, mấy người không nhịn được sinh ra từng tia sợ hãi!
Nam tử khoác trường bào màu đen hơi liếc mắt nhìn về phía lão tiên hạc cách đó không xa, trên mình nàng đầy thương tích, bộ dáng lung lay sắp đổ, hắn đưa tay chạm lên trên túi trữ vật một vòng.
Một hạt đan dược lớn chừng quả nhãn xuất hiện, phía trên hiện ra mấy đường vân, tản ra mùi thuốc nồng nặc.
"Đây là..." Liệu Nguyên Đạo Nhân của Chân Hỏa môn nheo mắt, thần sắc kinh nghi bất định.
"Sinh Tử Phản Chiếu Đan!"
Cung chủ Huyết Nha cung dằn từng chữ.
Năm chữ này vừa thốt lên, những người khác còn không có phản ứng gì, nhưng những Nguyên Anh Chân Quân, Phản Hư Đạo Nhân ở đây đều chấn động.
Mấy người Liệu Nguyên Đạo Nhân nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay nam tử khoác trường bào màu đen, ánh mắt trở nên nóng bỏng, chỉ hận không thể xông lên cướp lấy rồi nuốt luôn!
Sinh Tử Phản Chiếu Đan là linh đan cấp năm, là một loại linh đan ở thời đại Thượng Cổ do Đan Hoàng sáng tạo, loại đan được này có ý là hồi quang phản chiếu.
Mặc kệ Phản Hư Đạo Nhân bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần còn chưa chết, sau khi ăn vào Sinh Tử Phản Chiếu Đan, có xác suất nhất định có thể sẽ đổi lấy sinh cơ cường đại, thương thế lập tức khỏi hẳn!
Sinh Tử Phản Chiếu Đan sớm đã thất truyền trên Thiên Hoang đại lục.
Đây chẳng khác gì là cái mạng thứ hai của tu sĩ!
Nam tử khoác trường bào màu đen hơi chuyển động suy nghĩ một chút, đưa Sinh Tử Phản Chiếu Đan đến trước mặt lão tiên hạc.
Đám người Liệu Nguyên Đạo Nhân đỏ mắt ghen tị.
Đan dược quý báu như thế lại cứ đưa ra như vậy!
Mấy người đều vô cùng đố kỵ, hung quang trong mắt bùng lên, thậm chí còn muốn ra tay cướp đoạt nữa!
Thần sắc lão tiên hạc đầy phức tạp, không lập tức nhận lấy.
Cung chủ Huyết Nha cung khẽ cười lạnh, nói: "Lão súc sinh này sắp hết thọ nguyên rồi, đã sắp chết đến nơi rồi, cho dù thương thế khỏi hẳn, nàng cũng không sống được bao lâu!"
Sinh Tử Phản Chiếu Đan có thể chữa trị thương thế, nhưng lại không thể kéo dài thọ nguyên.
Lão tiên hạc không nhận lấy đan dược cũng chính là vì nỗi băn khoăn như vậy.
Viên Sinh Tử Phản Chiếu Đan này quá quý giá, đưa cho nàng có vẻ hơi lãng phí.
"Vật ta đã đưa ra ngoài thì sẽ không thu lại."
Nam tử khoác trường bào màu đen lạnh nhạt nói ra: "Ngươi cũng không cần băn khoăn gì, ta tặng cho ngươi viên này đan dược, chỉ là vì chặt đứt nhân quả, giải quyết xong tất cả nhân quả."
"Thế nhưng là..."
Lão tiên hạc khẽ thở dài một cái, nói: "Sinh Tử Phản Chiếu Đan quá quý giá, quá hiếm có, ngươi là Phản Hư Đạo Nhân cũng cần có nó."
"Ta không cần, bởi vì... Không có kẻ nào có thể đánh trọng thương ta!"
Nam tử khoác trường bào màu đen nói rất bình thản, không phập phồng chút nào, giống như đang nói một chuyện đương nhiên.
Tất cả lập tức yên tĩnh trở lại.
Giống như tất cả mọi người đều bị khí phách lơ đãng toát ra từ trong lời nói của nam tử khoác trường bào màu đen chấn nhiếp.
Nam tử khoác trường bào màu đen nhìn lão tiên hạc một chút, lại nói: "Ngươi còn có một tia hi vọng."
Lão tiên hạc có thể hiểu được ý của nam tử khoác trường bào màu đen.
Một tia hi vọng kia chính là ăn Sinh Tử Phản Chiếu Đan vào, thương thế khỏi hết, sau đó mượn nhờ trận đại chiến này, lão tiên hạc sẽ tiến thêm một bước trên cảnh giới!
Chỉ cần lại bước thêm một bước, thọ nguyên của lão tiên hạc sẽ tăng vọt, triệt để thoát khỏi nguy cơ thọ nguyên.
Mà Phiêu Miểu phong cũng sẽ sinh ra một thuần huyết hung cầm Pháp Tướng cảnh!
Lão tiên hạc hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu, nhận lấy Sinh Tử Phản Chiếu Đan rồi nuốt vào trong bụng.
Linh đan vào miệng đã tan đi, một luồng sinh cơ khổng lồ nồng nặc chảy tới tứ chi bách hài, chảy qua mỗi một góc của toàn thân!
Thương thế trên người lão tiên hạc đang khép lại với tốc độ dùng mắt trần cũng có thể thấy.
Thấy cảnh này, đám người Tô Tử Mặc đều mừng rỡ.
Nếu như lão tiên hạc có thể tiến thêm một bước, vậy chính là nhân họa đắc phúc!
Phiêu Miểu phong trải qua kiếp nạn này, mặc dù tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng tông môn có một thuần huyết hung cầm Pháp Tướng cảnh tọa trấn, thực lực tuyệt đối là đứng đầu năm đại tông môn, muốn quật khởi cũng là chuyện trong tầm tay!
Nam tử khoác trường bào màu đen chuyển mắt, lần thứ hai rơi vào trên thân mấy người cung chủ Huyết Nha cung.
"Ta biết ngươi là ai!"
Cung chủ Huyết Nha cung hừ lạnh nói: "Trong Phản Hư cảnh, tu sĩ có thể có lực chiến đấu như thế vốn không nhiều. Ngươi là đệ tử Tu La tông Ma môn, phong hào 'Tu La' đời này!"
Nam tử khoác trường bào màu đen vẫn không có biểu tình gì.
"Không ngờ 'Tu La ' nổi tiếng vì giết chóc, bây giờ lại có thể vượt ngang Bắc Vực, chạy đến nơi này để xen vào việc của người khác, ha ha." Cung chủ Huyết Nha cung cười lạnh một tiếng.
Nam tử khoác trường bào màu đen trầm mặc, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Cung chủ Huyết Nha cung nắm quyền, trầm giọng nói: "Tu La, ngươi đã muốn nhúng tay vào việc này, ta có thể lùi một bước. Nhưng, người này ta phải mang đi!"
Cung chủ Huyết Nha cung duỗi cánh tay ra, trực tiếp chỉ tới Tô Tử Mặc ở dưới Phiêu Miểu phong.
Trong lòng đám người Phiêu Miểu phong trầm xuống, thầm hô không ổn.
Vị nam tử khoác trường bào màu đen này có thể ra mặt bảo vệ Phiêu Miểu phong, đã là ngoài dự liệu, hắn vốn không quen biết Tô Tử Mặc, sao có thể bởi vì một tu sĩ Trúc Cơ mà mà đắc tội với người của Vu tộc chứ.
Nam tử khoác trường bào màu đen chuyển mắt nhìn tới Tô Tử Mặc.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Tử Mặc nổi lên một tia cảm giác vi diệu.
Ánh mắt của nam tử khoác trường bào màu đen giống như là đang nhìn hậu bối truyền nhân của mình, cực kỳ cổ quái.
Dừng lại một chút, nam tử khoác trường bào màu đen rốt cục mở miệng, chỉ phun ra hai chữ.
"Không được!"
Đám người kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều không ngờ được nam tử khoác trường bào màu đen lại sẽ vì một tu sĩ Trúc Cơ mà không tiếc đắc tội với người của Vu tộc!