Chương 485: Mở mắt giết người
"Tu La, ngươi hẳn phải biết ta đến từ đâu, hai người chúng ta đều thối lui một bước."
Ánh mắt cung chủ Huyết Nha cung trầm xuống, sâu kín nói: "Ta chỉ muốn mang tiểu tử Trúc Cơ này đi, không có chút nào liên quan gì cùng ngươi, nếu ngươi vẫn muốn ngăn cản..."
Không đợi cung chủ Huyết Nha cung nói xong, nam tử khoác trường bào màu đen đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang, nói: "Ta chính là muốn ngăn cản đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta? "
Đám người xôn xao!
Quá cường thế.
Căn bản không cho đối phương chút mặt mũi nào!
"Thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, không hổ là người vô địch ở Trúc Cơ, Kim Đan cảnh tung hoành khắp Thiên Hoang Bắc Vực năm đó, quá mức xuất sắc." Huyền Dịch cảm khái một tiếng.
Lão già thở dài: "Vương triều Đại Chu cũng không dám ra mặt mà vị này lại không cố kỵ gì, đúng là lợi hại."
"Đáng tiếc, người này đx sa đọa thành Ma, nếu không..." Liễu Tuệ không tiếp tục nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tô Tử Mặc tu hành đến nay, đối với Ma môn đã không còn mâu thuẫn và không ưa như lúc đầu nữa.
Bích Hà cung, Nam Nhạc tông, Chân Hỏa môn, Thanh Sương môn, những môn phái này đều xem như thuộc về Tiên môn, tự xưng là danh môn chính phái, lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Phiêu Miểu phong gặp nạn, những tông môn này lại lựa chọn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng, chẳng có gì khác 'Ma' cả.
Nam tử khoác trường bào màu đen này là người của Tu La tông trong Ma môn, mà bây giờ, hắn biết Phiêu Miểu phong gặp nạn, lại không quản đường xa vạn dặm, có thể vượt ngang Bắc Vực chạy tới!
Ai là Tiên, ai là Ma
Tô Tử Mặc càng ngày càng cảm thấy những lời Cơ yêu tinh nói có lý.
Ma đạo cũng không phải là người coi làm chuyện tội ác tày trời làm đạo, mà là cố chấp, cực đoan làm đạo!
Nhưng lúc này, lão già lại lên tiếng hỏi: "Tông môn và người này đã sớm cắt đứt liên lạc, ai có thể thông báo đến hắn "
"Đúng a."
Huyền Dịch khẽ ồ một tiếng, nói: "Nghe nói vị trí của Tu La tông ở Trung Châu của đại lục Thiên Hoang, khoảng cách tới Phiêu Miểu phong sợ là cách xa nhau cả ngàn vạn dặm, cho dù là Phản Hư Đạo Nhân toàn lực phi nhanh sợ là cũng cần thời gian một năm, sao vị này biết mà kịp thời đuổi tới? "
Tông chủ Lăng Vân cũng là cảm thấy nghi ngờ.
Chuyện này chẳng phải là nói từ một năm trước đã có người liên hệ với nam tử khoác trường bào màu đen, hơn nữa truyền tin tức Phiêu Miểu phong có khả năng sẽ gặp đại kiếp qua đó?
Lăng Vân dám khẳng định, trên dưới Phiêu Miểu phong, bao gồm cả lão tiên hạc, căn bản không có người nào có thể liên hệ với nam tử khoác trường bào màu đen này.
Vậy thì là ai đã truyền tin tức đến chỗ nam tử khoác trường bào màu đen?
Nghe mấy vị thủ tọa nghị luận, Tô Tử Mặc cũng hơi nghi ngờ một chút.
Nhưng đúng lúc này, một ánh mắt nhìn tới người hắn rồi dừng lại trong chốc lát.
Tô Tử Mặc như có cảm giác, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy giữa không trung, chẳng biết từ lúc nào đã có một nữ tử không phải tu sĩ của Phiêu Miểu phong, hình dạng bình thường, nhưng thân hình yểu điệu có lồi có lõm, chỉ nhìn một chút đã khiến dục niệm của người khác bùng lên.
Tô Tử Mặc chưa từng thấy nữ tử này.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Tô Tử Mặc thầm suy nghĩ.
Trên đám mây, nam tử khoác trường bào màu đen hùng hổ dọa người, sắc mặt của cung chủ Huyết Nha cung lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Bây giờ hắn đã rơi vào thế đâm lao là phải theo lao.
Cung chủ Huyết Nha cung lạnh giọng nói: "Tu La, mặc dù ngươi là truyền nhân phong hào Ma môn, nhưng tất cả mọi người đều là Phản Hư cảnh, ta còn là người trong Vu tộc bên, chưa chắc đã sợ ngươi!"
"Không sai!"
Liệu Nguyên Đạo Nhân của Chân Hỏa môn trầm giọng nói: "Chúng ta còn có bốn Phản Hư Đạo Nhân, đạo hữu chớ khinh người quá đáng!"
Ánh mắt Lao Dương Đạo Nhân của Nam Nhạc tông và Hàn Minh Đạo Nhân của Thanh Sương môn lấp lóe, nhìn chằm chằm vào nam tử khoác trường bào màu đen, tinh thần căng thẳng, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
"Còn không đi sao? "
Nam tử khoác trường bào màu đen vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại đột nhiên mở mắt ra, lên tiếng hỏi một câu.
Câu hỏi này đột nhiên vang lên không rõ lý do nhưng bốn người cung chủ Huyết Nha cung lại cảm thấy rùng mình, con ngươi bỗng nhiên co vào.
Nam tử khoác trường bào màu đen ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên, nói: "Rất tốt, vậy thì không nên đi, đều lưu lại đi!"
Lời còn chưa dứt, mi tâm nam tử khoác trường bào màu đen sáng lên, lần thứ hai bắn ra sát chiêu!
Tu La không mở mắt, mở mắt là sẽ giết người!
Trong chớp mắt, thiên địa biến sắc.
Cũng không thấy nam tử khoác trường bào màu đen có bất kỳ động tác gì, chỉ có ở mi tâm lóe ra tia snags màu máu, trong hư không đã hiện ra một biển máu mênh mông, tản ra mùi tanh nồng đậm, mãnh liệt cuốn đến bốn người cung chủ Huyết Nha cung!
Loại thủ đoạn này đã vượt ra khỏi nhận biết của mấy Kim Đan Chân Nhân và Tô Tử Mặc.
Đây dường như chính là dùng Nguyên Thần để tranh đấu chém giết!
Mi tâm của cung chủ Huyết Nha cung cũng bắn ra lục quang thăm thẳm, ở giữa không trung ngưng tụ ra một đầu lâu lớn cực kỳ dữ tợn.
Đầu lâu mở rộng miệng máu, không ngừng thôn phệ biển máu, giống như muốn thôn phệ toàn bộ biển máu!
Cùng lúc đó.
Liệu Nguyên Đạo Nhân, Lao Dương Đạo Nhân, Hàn Minh Đạo Nhân đồng thời ra tay, ở mi tâm lóe ra hào quang óng ánh, thần thức bắn ra, ngưng tụ ra rất nhiều dị tượng.
Hô!
Một đám cầu lửa thật lớn giống như mặt trời bắn về phía biển máu trước mặt.
Ầm ầm!
Một ngọn núi ngưng tụ thành hình, đột nhiên rơi xuống muốn triệt để trấn áp sóng lớn trong biển máu.
Bạch!
Ngàn dặm tuyết bay, băng phong vạn dặm!
Trên biển máu từng tầng hàn băng ngưng kết ra.
Thần thức công kích!
Chỉ khi bước vào Phản Hư cảnh mới có thể dùng tới sát chiêu!
Dùng thần thức ngưng tụ ra đủ loại dị tượng, nhìn như hữu hình nhưng lại hư vô, trực tiếp công kích đối với Nguyên Thần của đối phương!
Mà tu sĩ bị công kích cũng chỉ có thể lấy thần thức để ngăn cản.
Nguyên Thần tranh phong cực kỳ hung hiểm, chỉ cần có chút sai lầm chính là thân tử đạo tiêu!
Trước đó Cảnh Minh Đạo Nhân của Bích Hà cung vẫn lạc chính là bị nam tử khoác trường bào màu đen dùng thần thức công kích, trực tiếp đánh nổ đầu, tiêu diệt cả Nguyên Thần!
"Giết!"
Bây giờ, nam tử khoác trường bào màu đen lấy một địch bốn mà không hề sợ hãi, hắn gầm nhẹ một tiếng, hung quang trong mắt đại thịnh, toàn thân tản ra sát khí nồng nặc làm người sợ hãi!
Tốc độ thôn phệ biển máu của đầu lâu lớn giữa không trung càng ngày càng chậm, không ngừng run rẩy.
Tạch tạch tạch!
Bên ngoài đầu lâu đã hiện ra từng vết rách.
Vẻ mặt cung chủ Huyết Nha cung biến đổi.
Cùng lúc đó, sâu trong biển máu truyền ra từng đợt rống lên làm cho tinh thần người ta run rẩy!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàn băng bên ngoài biển máu đột nhiên nổ tung, vô số thi thể tản ra khí tức khủng bố liên tục vung nắm đấm, đánh tan hàn băng, sau đó nhảy lên mặt biển, sâu dưới yết hầu phát ra từng tiếng gào thét, chìm nổi trong biển máu.
Núi thây biển máu!
Thấy cảnh này, đám tu sĩ dưới Phiêu Miểu phong dù là địch hay ta đều đã sợ đến mức câm như hến.
Loại thủ đoạn này quả nhiên là kinh thiên động địa, quỷ thần đều sợ!
Biển máu sôi trào cuốn lên từng đợt sóng lớn, gào thét muốn bao phủ thiên địa!
Hàn Minh Đạo Nhân hít một hơi khí lạnh.
Xoẹt xẹt!
Biển máu thôn phệ luôn cầu lửa giữa không trung, hỏa diễm trong nháy mắt bị dập tắt.
Cả người Liệu Nguyên Đạo khẽ lung lay, trên mặt đã tái nhợt không còn chút máu nào.
Trong thức hải của Liệu Nguyên Chân có một người tí hon có dung mạo giống hệt hắn, toàn thân thiêu đốt hỏa diễm cũng dần ảm đạm xuống, ngọn lửa trên người dập tắt.
Sinh cơ trên người Liệu Nguyên Đạo Nhân chợt giảm, sau đó từ giữa không trung ngã xuống đi.
Vẫn lạc!
Nam tử khoác trường bào màu đen lấy một địch bốn, vẫn có thể chém giết tiêu diệt một vị Phản Hư Đạo Nhân!
Ầm ầm!
Một đỉnh núi trong biển máu sừng sững không ngã, sau khi bị rất nhiều thi thể trùng kích, cũng phát ra từng tiếng nổ rất lớn.
Không được bao lâu, ngọn núi sụp đổ, trực tiếp bị biển máu bao phủ.
Cùng lúc đó, Nguyên Thần trong thức hải của Lao Dương Đạo Nhân trực tiếp vỡ vụn!
Lao Dương Đạo Nhân bị biển máu thôn phệ, biến thành một thi thể trong đó.
Lại một vị Phản Hư Đạo Nhân vẫn lạc!