Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 500: Tạo hóa trêu ngươi

Chương 500: Tạo hóa trêu ngươi
Người làm ebook: zalo 076 9417982
Tô Tử Mặc thu hồi phi kiếm, chậm rãi hạ xuống trong tiểu viện.
Tiến lên, đẩy cửa.
Mùi thảo dược gay mũi đập vào mặt.
Ở trong này còn kèm theo một chút mùi thơm trên người nữ tử, còn có hương hoa nhàn nhạt.
Tô Tử Mặc nhíu mày dạo bước đi vào.
Một nữ tử nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, trên môi không có chút huyết sắc nào, trên người đắp chăn lớn, dáng vẻ như sắp hấp hối.
Tô Tử Mặc đi tới trước giường, lẳng lặng nhìn nữ tử trên giường, nội tâm không vui không buồn.
Trong thân thể nữ tử tràn đầy tử khí mục nát.
Mạch đập của nàng yếu ớt, lục phủ ngũ tạng đều đã bắt đầu suy kiệt.
Cho dù thần tiên đến đây cũng không cứu sống nổi!
Tám năm.
Ai có thể nghĩ tới, tám năm trước, thiếu nữ được tiên nhân nhìn trúng, phong quang vô hạn mà bây giờ lại rơi vào một kết cục như vậy.
Chỉ có thể cảm thán một câu tạo hóa trêu ngươi.
Có lẽ là có cảm ứng, lông mi Trầm Mộng Kỳ hơi run một cái, chậm rãi mở mắt.
Trong trí nhớ của Tô Tử Mặc, hai con ngươi vốn linh động sáng rỡ, lúc này đã trở nên trống rỗng Vô Thần, đờ đẫn đục ngầu.
Giống như còn chưa kịp thích ứng, ánh mắt của nàng hơi mờ mịt.
Đến khi ánh mắt rơi vào trên mặt của Tô Tử Mặc, một hồi lâu sau, đôi mắt của nàng mới dần dần trợn to, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Trên mặt của Trầm Mộng Kỳ cũng khôi phục được một chút tỉnh táo.
"Ngươi, ngươi tới rồi."
Khóe miệng Trầm Mộng Kỳ khẽ cong lên, lộ ra vẻ tươi cười.
Chỉ là nàng đã không còn bao nhiêu sức, ngay cả tiếng nói chuyện cũng yếu ớt như muỗi kêu.
, "Tại sao lại như vậy? "
Đứng một hồi lâu, Tô Tử Mặc mới hỏi một câu, giọng nói rất bình tĩnh.
"Là ta quá nóng vội, muốn cưỡng ép trùng kích vào Đan Đạo. Aizzz, Đan Đạo nào có dễ dàng bước vào như vậy."
Trầm Mộng Kỳ tiếc nuối nở nụ cười, nói: "Căn cơ của ta bất ổn, trùng kích Đan Đạo thất bại khiến linh lực mất khống chế, kinh mạch đứt thành từng khúc, tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa thì mất mạng, may mắn có sư tôn xuất thủ mới cứu được ta."
Khi nhắc tới hai chữ 'Sư tôn', Trầm Mộng Kỳ nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, gặp vẻ mặt hắn không biểu tình gì, giống như cũng không để ý, mới tiếp tục nói: "Ta tự biết thời gian không còn nhiều nên muốn trở lại trấn Bình Dương, coi như lá rụng về cội."
"Sư tôn thương ta, lại tự mình đưa ta trở về."
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói gì, chỉ là trong mắt lại toát ra một tia thương hại.
Cũng không phải thương hại cho vận mệnh của Trầm Mộng Kỳ, mà là thương hại cho sự vô tri của nàng.
Đến tận lúc này rồi mà nàng còn chưa ý thức được rằng nàng đã bị Thương Lãng Chân Nhân hi sinh, xem như một món đồ hết giá trị!
Trầm Mộng Kỳ lẩm bẩm nói: "Ta biết, ta có quá nhiều chuyện thẹn với ngươi. Ngươi, ngươi có thể tới gặp ta, nghe ta nói chuyện, trong lòng ta đã không có tiếc nuối."
Tô Tử Mặc chuyển mắt, dò xét trong phòng một phen, cuối cùng rơi vào trên bàn gỗ bên giường, ở đó có một gốc hoa màu đỏ tươi nở rộ, hắn khẽ nhíu mày.
"Đóa hoa này..."
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên!
Trong hư không ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh như băng.
"Mở!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã sáng lên từng đạo hào quang sáng chói, giống như ban ngày.
Ánh sáng trận văn!
Tô Tử Mặc vốn là Kiếm Trận Sư, mặc dù không đi ra cửa nhìn nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức của đại trận đang vận chuyển.
Trầm Mộng Kỳ ngơ ngác còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau một khắc, nóc phòng bị một lực lượng khổng lồ lật tung, bụi bặm cuồn cuộn bốc lên, cát đá bắn khắp nơi.
"Ha ha ha ha!"
Tiếng cười đắc ý đầy phách lối vang lên trong tiểu viện, quanh quẩn không dứt.
Nghe được tiếng cười này, thần sắc Trầm Mộng Kỳ kinh ngạc khó tin thốt lên: "Sư tôn "
Tô Tử Mặc quay người, không có chút rung động nào.
Sau khi bụi bặm tan hết, trên không của tiểu viện có năm vị Kim Đan Chân Nhân đang đứng thành hàng, vẻ mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt sắc bén.
Người đứng ở giữa chính là Thương Lãng Chân Nhân của Bích Hà cung!
"Sư tôn, các người..."
Trầm Mộng Kỳ hơi run lên, vẻ kinh ngạc trong mắt dần dần biến mất, không tiếp tục nói hết.
Nàng cũng không ngốc, nhìn thấy tình hình như vậy đã lập tức hiểu được.
Thương Lãng Chân Nhân nhìn Trầm Mộng Kỳ một chút, lạnh lùng nói ra: "Ngươi là một nghịch đồ, nếu không phải muốn dùng ngươi dẫn tiểu súc sinh Tô Tử Mặc này xuống núi, ta đã sớm tự tay đập chết ngươi!"
"Vì sao? Vì sao? "
Trầm Mộng Kỳ giãy dụa cố ngồi dậy, toàn thân run rẩy, nhìn Thương Lãng Chân Nhân, run giọng hỏi: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ cũng bởi vì đệ tử không cùng người tới chinh phạt Phiêu Miểu phong "
"Bởi vì, chỉ có ngươi chết thì Tô Tử Mặc mới có thể xuống núi!"
Thương Lãng Chân Nhân lạnh lùng nói: " Ngoài ra, hôm nay cũng để ngươi chết rõ ràng! Ngươi là ngũ mạch Trúc Cơ, trùng kích Đan Đạo đại khái có thể sẽ thành công. Nhưng ngươi vẫn thất bại..."
Nghe đến đó, Trầm Mộng Kỳ hơi há miệng, không ngừng lắc đầu, giống như dự cảm được chuyện gì rất kinh khủng!
Thương Lãng Chân Nhân âm u cười một tiếng, nói: "Còn nhớ rõ trước khi ngươi bế quan, vi sư tặng cho ngươi một hạt đan dược sao? "
"Viên đan dược kia, đúng là có chút tác dụng thôi động linh lực để trùng kích Đan Đạo. Nhưng ta lại tăng thêm một chút vật ở trong đan dược kia! Ha ha ha ha!"
"Phốc!"
Trầm Mộng Kỳ phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt trắng bệch, trên hai đầu lông mày bịt kín tầng một tử khí, tinh thần càng thêm suy yếu.
"Ta đã sớm nhìn ra, ngươi không hề từ bỏ đối với tiểu súc sinh này."
Thương Lãng Chân Nhân tiếp tục nói ra: "Ngươi quả nhiên là đồ nhi ngoan của ta, cũng không hề khiến ta thất vọng. Sau khi ta tự mình đưa ngươi trở về, ngươi lại không nhịn nổi dùng hạc giấy truyền tin, đưa đến Phiêu Miểu phong, tất cả những chuyện này đều nằm trong tính toán của vi sư."
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng là chính ngươi không nắm chắc. Xú nha đầu, ngươi dám làm trái ý ta thì chỉ có một con đường chết. Ta có thể mang ngươi bái nhập vào Tiên môn, tự nhiên cũng có thể hủy đi ngươi!"
"Tám năm, tình cảm sư đồ tám năm, chẳng lẽ..." Trầm Mộng Kỳ run rẩy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Ha ha."
Thương Lãng Chân Nhân cười nhạo một tiếng, nói: "Đồ nhi ngoan của ta, cuối cùng vi sư sẽ dạy ngươi một đạo lý."
"Trong Tu Chân giới, không có tình cảm! Ngươi ở trong mắt ta chẳng qua chỉ là một quân cờ!"
Nước mắt nóng bỏng trượt xuống, không tiếng động thút thít.
Lúc này, Trầm Mộng Kỳ đã không còn cảm giác được đau đớn trên thân thể.
Nàng chỉ cảm giác được trong lòng quặn đau từng trận đến mức muốn ngất đi, tay chân lạnh buốt!
Từng câu nói của Thương Lãng Chân Nhân giống như mũi tên bắn tới thân thể vốn đầy thương tích của nàng khiến thân thể nàng thủng trăm ngàn lỗ.
Thương Lãng Chân Nhân chuyển mắt, rơi vào trên người Tô Tử Mặc, có chút khiêu mi, hỏi: "Tô Tử Mặc, ngươi giống như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn "
Tư Mã Trí vuốt râu cười dài, đắc ý nói ra: "Ngươi không cần cố giả vờ trấn định, trong lòng ngươi bây giờ khẳng định là đã bị hù chết đi!"
"Chỉ bằng năm người các ngươi với cái trận pháp rách rưới này mà muốn hù sợ ta "
Tô Tử Mặc cũng cười.
Ở trong chiến trường Thượng Cổ, một mình hắn ác chiến với thiên kiêu của Tiên, Phật, Ma ba môn, cùng người phong ấn chém giết, không biết còn hung hiểm hơn hiện tại gấp bao nhiêu lần!
"Xuất khẩu cuồng ngôn!"
"Đúng là không biết sống chết!"
Đám người Lương Hằng, Cao Hổ lớn tiếng quát, uy áp Kim Đan Chân Nhân tản ra không ngừng ép tới Tô Tử Mặc.
"Tô Tử Mặc, vì bố trí để giết ngươi, ngay cả Thượng Cổ Ma hoa mà ta cũng lấy ra rồi!"
Thương Lãng Chân Nhân sâu kín nói ra: "Chắc hẳn ngươi đã nhận ra tất cả linh lực trong cơ thể ngươi đều đã bị giam lại, căn bản không thể điều động. Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất