Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 499: Đặt dấu kết thúc

Chương 499: Đặt dấu kết thúc
Chữ viết cuối cùng dường như là không còn sức lực gì nên hơi rối loạn một chút.
Tô Tử Mặc xem hết thư, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trong đôi mắt không có chút gợn sóng nào.
Niệm Kỳ rất hiếu kỳ, nên không nhịn được đành đi tới nhìn thoáng qua.
"Là nàng!"
Đối với Trầm Mộng Kỳ, Niệm Kỳ vẫn còn có chút ấn tượng.
Ngày đó ở bên ngoài Mặc Linh Luyện Khí Phường, nữ tử đi theo Thương Lãng Chân Nhân chính là Trầm Mộng Kỳ.
Niệm Kỳ nói: "Công tử, có phải hay là ngụy tạo chữ viết không, cẩn thận có trá!"
"Chữ viết không sai."
Tô Tử Mặc nói một câu, sau đó khẽ cười lạnh, nói: "Nhưng có trá là nhất định."
Thời gian càng lâu, Thương Lãng Chân Nhân lại càng lo lắng sợ hãi.
Cho nên, Tô Tử Mặc chắc chắn Thương Lãng Chân Nhân nhất định sẽ xuất thủ!
Mà hắn ở trên Phiêu Miểu phong thì Thương Lãng Chân Nhân không có bất kỳ cơ hội nào.
Cho nên, dù là tin tức gì truyền đến, dù địa điểm ở trấn Bình Dương hay ở địa phương khác, Thương Lãng Chân Nhân đều chỉ có một mục đích chính là dẫn hắn xuống núi!
Niệm Kỳ thấy Tô Tử Mặc rất tỉnh táo, không có mất lý trí, cũng yên lòng hơn.
Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Tô Tử Mặc lại khiến Niệm Kỳ giật mình.
"Ta chuẩn bị xuống núi. "
"A "
Niệm Kỳ nhíu lông mày, hỏi: "Biết rõ có bẫy mà công tử còn muốn đi sao? "
"Đúng vậy a."
Tô Tử Mặc cười cười, nhìn về phương xa.
Gió nhẹ lướt qua, tóc đen khẽ bay, Tô Tử Mặc giống như lâm vào hồi ức, vẻ mặt có chút cảm khái, nói khẽ: "Nhân dịp này, chuyện xưa hay ân ân oán oán trước kia cũng nên cùng kết thúc thôi."
"Thế nhưng đối phương đã sớm chuẩn bị tốt, nhất định có rất nhiều thủ đoạn nhằm vào công tử, sẽ bố trí xuống thiên la địa võng!"
Niệm Kỳ lộ vẻ thần sắc lo lắng, tĩnh táo phân tích nói: "Công tử còn chưa bước vào Kim Đan cảnh, thực sự không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm."
"Không cần phải lo lắng, nếu gặp tình thế không đúng, ta sẽ lập tức rời đi."
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Hơn nữa, gần đây trùng kích Đan Đạo không có tiến triển gì, tĩnh cực tư động, ta cũng đang muốn đi ra ngoài một chút."
Không đợi Niệm Kỳ tiếp tục thuyết phục, Tô Tử Mặc đã khống chế phi kiếm, hóa thành một vệt sáng, phá không bay đi.
...
Mười ngày sau.
Trấn Bình Dương, đêm khuya.
Trên đường dài lạnh lẽo không có người đi đường, không gian tĩnh lặng.
Cách Trầm gia không xa có một trạch viện, bên trong trạch viện đen kịt một mảnh.
Đột nhiên!
Trong bóng tối, một đôi mắt sáng lên, một thân ảnh gầy gò như ẩn như hiện.
Hai lỗ tai người này hơi động, thấp giọng nói: "Có người đến rồi!"
Ngay sau đó, bên cạnh vang lên một giọng nói cố ý đè thấp khác: "Lương Hằng huynh quả nhiên lợi hại, công lực cao thâm, chúng ta còn chưa phát hiện ra."
Trong lúc nói chuyện, trong phòng lại có mấy đôi mắt sáng lên, mấy bóng người liên tiếp hiển hiện, chính là một nhóm năm người Thương Lãng Chân Nhân.
Cũng không lâu sau đó, tiếng tay áo xé gió đã truyền đến, tốc độ cực nhanh.
Nghe phương hướng người này tiến lên, nhất định chính là trấn Bình Dương!
Năm người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn hiện sát ý.
Thương Lãng Chân Nhân đi đến trước cửa sổ, xuyên thấu qua một khe hở để nhìn hướng ra phía ngoài.
Cũng không lâu sau, một bóng người màu xanh đi tới phía trên Trầm phủ, tay áo bay bay, dưới chân giẫm lên phi kiếm, đạp không mà đứng, thần sắc bình tĩnh.
Thấy cảnh này, khóe miệng Thương Lãng Chân Nhân không tự chủ hiện ra một nụ cười.
"Con cá đã mắc câu!"
Thương Lãng Chân Nhân xoay người nhẹ gật đầu với bốn người Lương Hằng.
"Hiện tại lập tức động thủ ?"
Cao Hổ vung quyền, mắt lộ ra hung quang, đã không kịp chờ đợi.
"Chờ một chút, không vội."
Thương Lãng Chân Nhân rất tỉnh táo, thấp giọng nói: "Quan sát một chút, xem sau lưng kẻ này, có cao nhân nào bảo hộ không, chúng ta đừng bị hắn tính kế!"
"Đúng là nên như thế."
Tư Mã Trí gật gật đầu.
"Cao nhân gì mà cao nhân?"
Lương Hằng cười lạnh nói: "Nếu Kim Đan Chân Nhân đến đây, đến bao nhiêu cũng vô dụng, một mình ta đều có thể trấn áp! Về phần Nguyên Anh Chân Quân..."
"A, các ngươi cho rằng Nguyên Anh Chân Quân nào sẽ nhàm chán đến mức đi theo kẻ này xuống núi, chỉ vì hắn muốn gặp mặt nhân tình "
Cao Hổ gật đầu, biểu thị đồng ý.
"Cẩn thận một chút cũng không sai."
Thương Lãng Chân Nhân lại nói một câu, khẽ nhíu lông mày.
Tô Tử Mặc đã rơi vào bẫy rập, hoàn toàn dựa theo kế hoạch của hắn, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại luôn cảm giác có điểm nào đó không thích hợp.
"Có thể là vì quá thuận lợi hay không ?"
Sau một hồi lâu, Thương Lãng Chân Nhân đột nhiên hỏi.
"A!"
Lương Hằng nhịn không được cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói: "Thương Lãng, ngươi thật sự quá mức nghi thần nghi quỷ. Chúng ta tỉ mỉ bày trận lâu như vậy, lưu lại nhiều chuẩn bị ở sau như vậy, ngươi còn lo lắng cái gì? "
"Ta cũng không biết."
Thương Lãng Chân Nhân lắc đầu.
Trong đầu của hắn, không khỏi hồi nhớ lại tám năm trước, ở trong trấn Bình Dương, Tô Tử Mặc cố ý dùng ngôn ngữ kích hắn, giữ được tính mạng.
Hồi tưởng lại lúc trước ở Mặc Linh Luyện Khí Phường, thậm chí Tô Tử Mặc không hề lộ diện đã để hắn mất hết mặt mũi, đùa bỡn hắn trong tay...
"Kẻ này khó đối phó vô cùng, làm sao lại dễ dàng bị lừa như vậy chứ? "
Thương Lãng Chân Nhân vẫn không yên lòng.
Đàm Hạo tỉnh táo, thấp giọng hỏi: "Ngươi vừa mới nhìn thấy kẻ này, hắn có tu vi gì? "
"Trúc Cơ cảnh."
Thương Lãng Chân Nhân mới vừa nói ra miệng, bản thân đã sửng sốt một chút.
Bốn người khác cũng không nhịn cười được.
"Ngược lại là ta quá lo lắng."
Thương Lãng Chân Nhân cười nói: "Đã là Trúc Cơ cảnh, đúng là thật sự không có gì cần lo lắng."
"Coi như không chuẩn bị những thủ đoạn này, năm người chúng ta cùng nhau tiến lên, trấn áp một tu sĩ Trúc Cơ, còn không phải dễ như trở bàn tay!" Cao Hổ nhếch miệng cười nói.
...
Trên không Trầm gia.
Tô Tử Mặc ngự kiếm mà đứng, trong mắt đều là vẻ đùa cợt.
Khi hắn tu luyện Thông Khiếu thiên tới đại thành, hắn đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Thị Địa Thính.
Bây giờ ngưng kết ra yêu đan, thính lực lại càng khủng bố hơn!
Đừng nói là mấy người Thương Lãng Chân Nhân cách đó không xa đang xì xào bàn tán, nếu Tô Tử Mặc muốn nghe thì bên trong trăm trượng, dù sâu kiến bò trong lòng đất, ruồi muỗi đập cánh, hắn đều nghe được rõ ràng!
Tô Tử Mặc vốn định vọt thẳng tới, giết luôn năm người Thương Lãng Chân Nhân.
Nhưng rất nhanh, hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trong sân Trầm gia dưới chân, trong mắt dần dần lộ mê hoặc.
Trầm gia rất quạnh quẽ, trong sân có bốn gian phòng, chỉ có hai gian có người.
Trong phòng chính nam có một người giống như rất khẩn trương, là một nam tử không có tu hành.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người này hẳn là Trầm Nam.
Ở trong phòng phía tây, tràn ngập khí tức của người đến tuổi xế chiều, khí tức yếu ớt, như có như không, thời gian cũng đã không nhiều.
Tô Tử Mặc ngửi được khí tức thảo dược nồng nặc.
Người trong phòng bị thương rất nặng, hẳn là bị bệnh nguy kịch!
"Tại sao có thể như vậy "
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Hắn nghĩ đến nếu chữ viết trên hạc giấy làm thật, thì mang ý nghĩa là Trầm Mộng Kỳ cùng Thương Lãng Chân Nhân là một phe, chuyện nói trên hạc giấy đều là giả, chỉ là vì muón lừa gạt hắn đến nơi này.
Nếu như thế, làm sao Trầm Mộng Kỳ có thể thật sự trọng thương được?
Trong chốc lát, trong đầu Tô Tử Mặc nghĩ đến hai khả năng.
Thứ nhất, trước khi Trầm Mộng Kỳ chết, cũng muốn lừa hắn đến nơi đây, kéo hắn chôn cùng.
Thứ hai, nàng... Chỉ là một quân cờ bị ném bỏ.
Ánh mắt Tô Tử Mặc phức tạp, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Trong lòng hắn, lúc này đã có đáp án.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất