Chương 502: Thiên Nguyên Kiếm Nhận
Cấm Linh Hoa, có thể giam cầm linh lực trong đan điền của Tô Tử Mặc, nhưng lại không thể giam cầm nội đan ở ngực hắn!
Yêu tộc tu luyện ra nội đan căn bản không liên quan hệ gì tới linh khí.
Đó hoàn toàn là tu luyện thân thể, tôi luyện gân cốt, phạt tủy thay máu, rèn luyện ngũ tạng, đả thông thất khiếu rồi mới bước vào Đan Đạo.
Trong nháy mắt, hai vị Kim Đan Chân Nhân đã bỏ mình!
Sau khi yêu hóa, hai người ở trong tay Tô Tử Mặc không có chút sức chống cự nào, thậm chí không chống nổi một nhịp hô hấp!
Ba người Thương Lãng Chân Nhân luống cuống, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng ba người chạy tới biên giới đại trận lại cùng biến sắc.
Ba người đột nhiên ý thức được một chuyện.
Đàm Hạo đã chết, trong khoảng thời gian ngắn ba người bọn họ, căn bản không thể phá vỡ trận pháp!
Tô Tử Mặc giết trận pháp sư Đàm Hạo đầu tiên, chỉ sợ là vì nghĩ đến một màn này.
Toà khốn trận này, vốn là chuẩn bị cho Tô Tử Mặc, không nghĩ tới cuối cùng lại trở thành phần mộ của bọn hắn!
Mua dây buộc mình.
Tư Mã Trí không kịp quay người, bàn tay lớn che trời của Tô Tử Mặc đã đánh tới.
Ầm ầm!
Giống như vạn mã chạy nhanh, Lôi m cuồn cuộn lóe ra, khí tức mạnh mẽ, cả hư không đều sinh ra rung động!
"Mau!"
Tư Mã Trí không thể lui nữa, từ trong túi trữ vật lấy ra hai thanh phi kiếm, rót linh lực vào, thân kiếm lóe lên quang mang hóa thành hai đạo hồng quang, bắn về phía bàn tay che trời trên đỉnh đầu kia.
"Chân Hỏa Phần Thiên!"
Cùng lúc đó, Tư Mã Trí tay bấm Linh quyết, phóng ra bí thuật của Chân Hỏa môn.
Một đoàn hỏa diễm nóng bỏng cháy hừng hực ở trong lòng bàn tay của hắn.
Tư Mã Trí cắn đầu lưỡi, phun ra một đạo tinh huyết, rơi trong hỏa diễm.
Trong chốc lát, ánh lửa ngút trời bắn lên!
"Đi!"
Hỏa diễm trong tay Tư Mã Trí hung hăng bắn về phía Tô Tử Mặc.
"Ta quản ngươi là Yêu Ma quỷ quái gì, tất cả luyện hóa cho ta!"
Tư Mã Trí cuồng loạn rống giận, giống như vậy mới có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong nội tâm của hắn.
Tô Tử Mặc lạnh lùng.
Phi kiếm thượng phẩm của Tư Mã Trí khi ở trước mặt nhục thân đã yêu hóa của hắn thì căn bản không có chút lực uy hiếp nào!
Tạch tạch tạch!
Tô Tử Mặc giơ tay bắt lấy hai thanh phi kiếm đang đâm tới, dùng sức nắm chặt sau đó buông tay.
Hai thanh thượng phẩm phi kiếm đều gãy thành mấy đoạn, đã biến thành một đống mà bã vụn, rơi lả tả trên đất.
Thấy cảnh này, ba người Tư Mã Trí bị dọa đến mức mặt không còn chút máu.
Đây là nhục thân gì?
Ngay cả thượng phẩm Linh khí mà vẫn không đả thương được hắn một chút nào!
Mắt thấy ngọn lửa kia đập vào mặt, Tô Tử Mặc không tránh không né, mở miệng rộng phun ra một luồng khí lưu to lớn!
Hô!
Theo đường cơn gió mạnh, yêu khí màu đỏ biến ảo khó lường, cuồn cuộn bắn đến.
Hỏa diễm lập tức dập tắt.
Bí thuật của Chân Hỏa môn lại bị một hơi yêu khí của Tô Tử Mặc thổi tắt!
"Chết đi!"
Tô Tử Mặc hét lớn, thanh âm như chuông ngân.
Ầm!
Một cái tát rơi xuống, nhục thân của Tư Mã Trí lập tức chia năm xẻ bảy, bỏ mình tại chỗ!
"Đừng hoảng hốt!"
Lương Hằng thấy đã không còn đường thối lui, nên nhanh chóng trấn định lại, trầm giọng nói: "Thương Lãng, đây là phiền phức ngươi gây ra! Bây giờ, chúng ta chỉ có một con đường, làm thịt súc sinh này!"
"Liên thủ!"
Thương Lãng Chân Nhân cắn răng, nuốt nước miếng, nói: "Có thủ đoạn gì, lúc này không cần che giấu nữa, toàn lực đánh cược một lần!"
Trong mắt Lương Hằng lóe lên một tia quyết đoán, bàn tay chạm lên trên túi trữ vật, xách ra một sợi xiềng xích lóe lên ngân quang.
"Đi!"
Lương Hằng quát khẽ một tiếng, sợi xiềng xích ngân sắc quất tới đỉnh đầu Tô Tử Mặc, từng vòng từng vòng hạ xuống tới, vừa vặn trói chặt thân hình Tô Tử Mặc, không ngừng rút lại!
Yêu khí màu đỏ bị xiềng xích ngân sắc trói chặt, giống như bị áp chế vậy, dần dần ảm đạm.
Bảy hư ảnh Thượng Cổ Yêu Vương chung quanh thân thể Tô Tử Mặc cũng lung lay, có dấu hiệu biến mất!
Thấy cảnh này, Thương Lãng Chân Nhân đại hỉ, nhịn không được tán thán nói: "Lương Hằng huynh đúng là nhiều thủ đoạn!"
Lương Hằng cũng thở phào một hơi, ngạo nghễ nói: "Đây là một kiện bảo bối mà ta lấy được trong chiến trường Thượng Cổ trung cấp từ tám mươi năm trước. Đừng nhìn nó chỉ là Linh khí cực phẩm, nhưng nó mô phỏng Phược Yêu Tác của Hoàng Khí Thượng Cổ luyện chế thành, có tác dụng khắc chế đối với Yêu tộc!"
"Dù có là thuần huyết hung thú bị nó trói lại, cũng phải thành thành thật thật, cúi đầu xưng thần!"
Tô Tử Mặc thử vận lực muốn tránh khỏi xiềng xích ngân sắc này.
Nhưng xiềng xích ngân sắc giống như bị lực lượng nào đó kích thích, ngược lại càng ngày siết càng chặt, thậm chí xiềng xích đã siết chặt vào bên trong huyết nhục của hắn!
"Ừ"
Thần sắc Tô Tử Mặc biến đổi.
"Ha ha!"
Lương Hằng cười lạnh nói: "Tiểu súc sinh, dây mặc dù là bắt chước Phược Yêu Tác, nhưng có lực lượng như Phược Yêu Tác! Ngươi càng giãy dụa, xiềng xích sẽ trói càng chặt, ta khuyên ngươi đừng tự mình chuốc lấy cực khổ!"
"Lương Hằng huynh, không cần nói nhảm cùng hắn, trước tiên cứ chém giết kẻ này, để tránh đêm dài lắm mộng!"
" Được !"
Lương Hằng rút ra một thanh trường kiếm lạnh thấu xương, đúng là một vị Kiếm tu.
Thương Lãng Chân Nhân cũng tế ra phi kiếm cực phẩm cầm trong tay, chuẩn bị khống chế phi kiếm, trực tiếp chém xuống đầu của Tô Tử Mặc.
"Ha ha ha ha!"
Tô Tử Mặc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, hung quang trong mắt bùng lên, lạnh giọng nói: "Chỉ bằng một xiềng xích bắt chước rách rưới mà cũng muốn vây khốn ta!"
Rầm rầm!
Khí huyết trong cơ thể Tô Tử Mặc bốc lên, nội đan điên cuồng vận chuyển, yêu khí màu đỏ vô cùng vô tận từ ngực phóng xuất ra.
Hư ảnh bảy Thượng Cổ Yêu Vương lại một lần nữa ổn định, từng đôi mắt sáng lên, phảng phất như có linh hồn đã thức tỉnh lại!
"Phá cho ta!"
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời thét dài, huyết nhục lần thứ hai phồng lên, lực khí huyết, lực nội đan vận chuyển đến cực hạn, xiềng xích ngân sắc không ngừng vang động.
Thần sắc Lương Hằng đại biến.
Không đợi hắn kịp phản ứng, bịch một tiếng.
Ngân sắc xiềng xích bị Tô Tử Mặc dùng yêu lực vô thượng bứt ra, đứt thành từng khúc, ảm đạm vô quang, đã biến thành một đống phế liệu.
"Nạp mạng đi!"
Tô Tử Mặc gầm thét, sải bước tới, hai ba bước đã đi tới trước người Lương Hằng, vươn bàn tay khổng lồ ra trực tiếp đánh tới.
Che khuất bầu trời!
Lương Hằng được chứng kiến thân thể khủng bố của Tô Tử Mặc, nào dám chủ quan, cắn chặt răng, Kim Đan trong cơ thể vận chuyển, hét lớn một tiếng: "Kim Đan dị tượng, Thiên Nguyên Kiếm Nhận!"
Tranh tranh tranh!
Từng đợt kiếm reo sắc bén vang vọng đất trời, quanh quẩn ở bên trong đại trận.
Sau lưng Lương Hằng, từng trường kiếm vô cùng sắc bén ngưng tụ ra một vòng xoáy, giống như Thần Long hút nước, nối liền đất trời, gào thét bắn tới.
Thiên Nguyên Kiếm Nhận còn chưa tới gần, Tô Tử Mặc đã cảm thấy trên da thịt ẩn truyền đến cảm giác tê liệt.
Kim Đan dị tượng, xem như thủ đoạn cường đại nhất của Kim Đan Chân Nhân.
Người tu chân bước vào Đan Đạo, ngưng kết ra Kim Đan có phẩm chất đạt tới cấp độ nhất định, là sẽ sinh ra cộng minh cùng linh khí chung quanh, từ đó sinh ra dị tượng.
Mà phẩm chất Kim Đan càng cao, lĩnh ngộ đan đạo càng sâu, linh mạch ở Trúc Cơ cảnh được đả thông càng nhiều, thì Kim Đan dị tượng lại càng cường đại!
Nhân tộc vốn có nhục thân yếu đuối, ở Ngưng Khí Cảnh, Trúc Cơ cảnh một khi bị yêu thú cận thân, trừ một số luyện thể sĩ cường đại ra thì tuyệt đại đa số người tu chân đều khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng bước vào Kim Đan cảnh thì người tu chân có cơ hội tu luyện ra Kim Đan dị tượng, có thể bù đắp vào chỗ yếu hại này.
Khi chém giết, chỉ cần kịp thời phóng xuất ra Kim Đan dị tượng, Yêu tộc rất khó phá được lực dị tượng!
Ngược lại, nếu Kim Đan dị tượng đủ cường đại có thể trấn áp thượng cổ di chủng, thậm chí là hàng phục thuần huyết hung thú cũng rất bình thường!
Giống như là mười Kim Đan Chân Nhân ở vị trí đầu Dị Tượng bảng, dù cho là thuần huyết hung thú gặp phải, cũng phải nhượng bộ lui binh, đi vòng.