Chương 503: Gãy cánh
Kim Đan dị tượng của Lương Hằng là Thiên Nguyên Kiếm Nhận, rõ ràng cường đại hơn những Kim Đan dị tượng mà Tô Tử Mặc từng gặp qua.
Nếu chưa ngưng ra kết đan mà đối mặt với Kim Đan dị tượng này, thù dù Tô Tử Mặc có phóng ra hết át chủ bài ra hết, dung tới cả rất nhiều bí thuật như Thượng Cổ Hóa Long Quyết cũng chưa chắc có thể chống lại.
Nhưng bây giờ, sau khi đã ngưng kết ra nội đan, Tô Tử Mặc không cần sợ hãi nữa!
Không có người nào hiểu rõ sự đáng sợ của bí điển Đại Hoang Yêu Vương hơn so với hắn.
Khi hắn luyện Thông Khiếu thiên tới tiểu thành là đã có thể trấn áp đại đa số tu sĩ cùng giai.
Thông Khiếu thiên luyện đến đại thành, khi ở trong chiến trường Thượng Cổ gần như có thể quét ngang một đường!
Bây giờ, hắn đã bước vào Đan Đạo.
Tô Tử Mặc tin tưởng mặc dù chỉ vừa mới ngưng kết ra nội đan, với những thay đổi mà bí điển Đại Hoang Yêu Vương mang đến cho hắn cũng đủ để chém giết đại đa số Kim Đan Chân Nhân!
Tranh tranh tranh!
Thiên Nguyên Kiếm Nhận ngưng tụ ra một cơn lốc đã cuốn về phía Tô Tử Mặc.
Trong đôi mắt của Tô Tử Mặc bắn ra ánh sáng yêu dị giống như hai tia chớp, đâm vào cơn lốc kia.
Ầm!
Tô Tử Mặc không lùi không tránh, sâu dưới yết hầu gầm lên một tiếng trầm thấp, hai tay nhô ra, tay không tấc sắt chụp vào đánh tới cơn lốc kiếm nhận kia!
Phốc phốc phốc!
Trên cánh tay, bàn tay của Tô Tử Mặc, bị cơ lốc kiếm nhận chém ra từng vết thương, máu me đầm đìa.
Nhưng sau khi thấy máu, ngược lại Tô Tử Mặc càng phấn khởi hơn, hai tay dùng sức bắt lấy cơn lốc kiếm nhận trước mắt, giống như muốn trấn áp con 'Thần Long' đang lắc đầu vẫy đuôi, lên như diều gặp gió này!
"Muốn chết!"
Lương Hằng âm u cười một tiếng, trong đầu thoáng động ý niệm.
Thiên Nguyên Kiếm Nhận mạnh thêm, cơn lốc cũng dần khuếch trương mở rộng, trực tiếp bao phủ cả người Tô Tử Mặc vào!
"Chém giết!"
Lương Hằng phấn khởi, cắn răng nói: "Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Bình thường nếu sinh linh bị Thiên Nguyên Kiếm Nhận cuốn vào thì gần như đều sẽ bị cắt thành mảnh vỡ.
Chỉ tiếc rằng người mà hắn đối mặt lại là Tô Tử Mặc-Một nhân vật đáng sợ hơn cả thuần huyết hung thú!
Nếu nhìn qua tầng tầng cơn lốc kiếm nhận này thì sẽ phát hiện, mặc dù trên người Tô Tử Mặc bị vạch ra một chút vết thương, nhưng những vết thương này cũng không sâu.
Có chăng chỉ là để lại từng vết trắng.
Quan trọng hơn chính là mặc dù có thể chém ra một chút vết thương, nhưng những vết thương này nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ rệt.
Gần như là vừa mới thụ thương thì vết thương đã lập tức khép lại!
Kim Đan dị tượng của Lương Hằng căn bản không thể tổn thương tới căn cơ của Tô Tử Mặc!
Mà hoàn toàn ngược lại, dưới yêu khí màu đỏ bao phủ, tốc độ vận chuyển của cơn lốc Thiên Nguyên Kiếm Nhận càng ngày càng chậm.
Mỗi một lưỡi kiếm đều bị yêu khí nồng nặc nhiễm lên làm uy lực giảm nhiều.
Cũng không lâu sau, Lương Hằng mơ hồ ý thức được điều gì đó, nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Thiên Nguyên kiếm Nhận ầm ầm tán loạn.
Tô Tử Mặc thoát ra khỏi cơn lốc.
Lúc đầu, trên người hắn còn đầy vết thương, nhưng chỉ là sau mười mấy hơi thở, những vết thương này đã hoàn toàn khép lại, không để lại một chút dấu vết nào!
"Đây..."
Con ngươi của Lương Hằng và Thương Lãng Chân Nhân đều kịch liệt co vào, lông tơ cả người đều dựng lên.
"Chỉ có chút bản lĩnh này sao? "
Tô Tử Mặc cười lạnh, bước tiến lên, cánh tay liên tục đánh ra, nắm đấm to lớn từ trên trời giáng xuống, tựa như một ngọn núi nặng đến vạn quân, bỗng nhiên rơi xuống.
Một bóng râm bao phủ xuống.
Tuy uy lực của Kim Đan dị tượng rất mạnh nhưng trong thời gian ngắn lại không cách thể điều động hai lần.
Mắt thấy nắm đấm của Tô Tử Mặc đập tới, Lương Hằng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm chắn lớn, giơ lên trên đỉnh đầu.
Sau đó, hắn lại vội vàng bóp nát mấy tấm phù lục hộ thân.
Ầm!
Lương Hằng vừa mới làm xong tất cả những chuyện này đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nổ vang.
Tấm chắn trực tiếp bị đánh bay!
Tạp tạp tạp!
Phù lục hộ thân của hắn bị nắm tay của Tô Tử Mặc nên trúng cũng giống như tờ giấy vậy, toàn bộ vỡ vụn.
"Xong rồi, mạng ta xong rồi!"
Lương Hằng nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm một câu.
Sau một khắc, hắn cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, gân cốt đứt gãy, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát nhừ, cả người rơi xuống mặt đất, bỏ mình.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình Thương Lãng Chân Nhân thôi.
Hắn biết Tô Tử Mặc cố ý giữ hắn lại cuối cùng!
Thương Lãng Chân Nhân tiếp tục bay lên không, muốn thoát khỏi phạm vi công kích của Tô Tử Mặc.
Trong mắt Tô Tử Mặc đều là đùa cợt.
Mặc dù hắn không có ngưng kết ra Kim Đan, nhưng hắn đã ngưng kết ra nội đan, không cần mượn nhờ ngoại vật, hắn cũng có thể cách mặt đất bay lên không!
Ầm ầm!
Tô Tử Mặc đạp mạnh hai chân trên mặt đất, cả người bắn lên.
Ở giữa không trung, thân hình Tô Tử Mặc đã khôi phục lại như bình thường, tốc độ bởi vậy mà tăng vọt, chỉ nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Thương Lãng Chân Nhân.
"Hào Quang Vạn Đạo!"
Thương Lãng Chân Nhân cảm nhận được động tĩnh sau lưng, nhưng cũng không quay đầu lại, trực tiếp dùng tới Kim Đan dị tượng.
Dưới bầu trời xanh lam trong vắt đột nhiên bắn ra Vạn Đạo Hào Quang sáng chói mắt, dần lan tràn ra bốn phía khiến người ta không mở mắt ra được!
Chỉ tiếc rằng thị lực của Tô Tử Mặc vốn rất cường đại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, hắn cười lạnh một tiếng rồi ra quyền.
So sánh với Kim Đan dị tượng của Lương Hằng, Hào Quang Vạn Đạo của Thương Lãng Chân Nhân rõ ràng yếu hơn rất nhiều.
Ầm!
Tô Tử Mặc dùng yêu lực khủng bố chống lại Kim Đan dị tượng, trực tiếp đánh vỡ nát màn Hào Quang trước mắt.
Dốc hết toàn lực!
Phốc!
Cả người Thương Lãng Chân Nhân lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Một quyền này chẳng những đánh vỡ nát Kim Đan dị tượng.
Mà lực lượng còn dư lại trực tiếp đánh lên trên người Thương Lãng Chân Nhân, khiến nội phủ của hắn lệch vị trí tại chỗ!
Thương Lãng Chân Nhân tự biết khó mà đào mệnh, đột nhiên quay người, nhìn Tô Tử Mặc đang dạo bước đến, vẫn không hề từ bỏ, vận chuyển phi kiếm đâm về phía Tô Tử Mặc.
Sưu!
Phi kiếm phá không, chỉ chớp mắt đã áp sát.
Tô Tử Mặc không thèm nháy mắt, tay không chụp tới trước người, trực tiếp bắt lấy phi kiếm đang đâm tới kia.
Hai tay Tô Tử Mặc nắm lấy hai đầu phi kiếm, dùng sức bẻ!
Ba!
Phi kiếm gãy đôi.
Bước chân của Tô Tử Mặc vẫn không ngừng, tiện tay ném phi kiếm trên mặt đất, trong chớp mắt đã đi tới gần Thương Lãng Chân Nhân.
Hai người mặt đối mặt.
Thần sắc Tô Tử Mặc hờ hững, ánh mắt bình tĩnh.
Mà dáng vẻ của Thương Lãng Chân Nhân lại tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, chật vật không chịu nổi.
Tám năm trôi qua.
Hai người lần thứ hai gặp nhau ở trấn Bình Dương, nhưng tình cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
"Tám năm trước, ngươi nói với ta rằng sâu kiến hèn mọn mặc dù có tâm hướng lên bầu trời, cũng khong thể chạm đến đôi cánh của thương ưng."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói ra: "Hôm nay, ta cho ngươi biết, ta chẳng những chạm đến cánh thương ưng, ta còn muốn bẻ gãy cánh của thương ưng!"
Vừa nói xong, Tô Tử Mặc đã vươn tay, trực tiếp chụp tới yết hầu của Thương Lãng Chân Nhân.
Thương Lãng Chân Nhân hoảng sợ biến sắc, theo bản năng giơ hai tay lên đón đỡ.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lẽo, bàn tay rơi vào trên hai tay Thương Lãng Chân Nhân, đột nhiên phát lực bạo ép!
Răng rắc!
Hai tay của Thương Lãng Chân Nhân bị bẻ gãy tại chỗ.
Đốt xương đứt gãy đâm rách huyết nhục rồi lộ ở bên ngoài, phía trên dính đầy máu đỏ tươi, nhìn mà giật mình!
"A!"
Thương Lãng Chân Nhân kêu thảm một tiếng, đau đên mức gần như muốn ngất đi.
Chỉ chớp mắt, mồ hôi lạnh đã từ trên trán trôi xuống dưới.
Tô Tử Mặc cất bước tiến lên, nắm lấy tóc của Thương Lãng Chân Nhân, thân hình trong nháy mắt hạ xuống.
Tô Tử Mặc kéo Thương Lãng Chân Nhân đi về phía Trầm Mộng Kỳ.
Hai tay của Thương Lãng Chân Nhân vô lực rũ xuống, mặc cho Tô Tử Mặc lôi kéo trên mặt đất, toàn thân hắn dính đầy buih đất, cũng không có sức phản kháng.