Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 505: Chôn cất quá khứ

Chương 505: Chôn cất quá khứ
Trong sân Trầm gia là một mảnh hỗn độn.
Trầm Mộng Kỳ đứng tại chỗ, sắc mặt càng khó coi, giăng đầy tử khí, ấn đường bao phủ một đoàn khói đen, tinh thần hoảng hốt, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Trầm Nam ở bên cạnh thận trọng đỡ lấy nàng, trơ mắt nhìn lấy nàng như thế nhưng lại bất lực.
Vốn dĩ hắn mong có thể dựa vào muội muội của mình có thể bái nhập Tiên môn, bản thân cùng gia tộc cũng có thể một bước lên trời.
Nhưng bây giờ tất cả đều rơi vào khoảng không.
Trong lòng Trầm Nam không có thất vọng.
Giờ này khắc này, hắn chỉ mong muội muội mình có thể sống sót, dù hai người phải trở lại thời gian nghèo khó khi xưa, cũng tốt hơn là chỉ còn lại có một mình hắn cô đơn một mình sống trên đời này.
Trầm Nam nhẹ giọng hỏi: "Nằm nghỉ ngơi một chút đi."
Trầm Mộng Kỳ khẽ gật đầu, nhưng vẫn cố chấp đứng im tại chỗ, cố gắng mở mắt, nhìn ra trước cửa như đang chờ đợi cái gì.
Nàng biết nếu như bây giờ nằm xuống, có khả năng không thể dậy được nữa.
Bóng đêm dần dần tan đi.
Cuối cùng ở cửa cũng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Trên người mặc thanh sam, dáng vẻ mi thanh mục tú.
Người này từng bên nàng những năm tháng tuổi trẻ, trải qua cuộc sống khoái hoạt ấm áp.
Bây giờ, người này đến tiễn nàng một đoạn đường cuối cùng.
Trầm Mộng Kỳ nói khẽ: "Mang ta đi đi."
Trầm mặc thật lâu, Tô Tử Mặc nói: "Được."
Tô Tử Mặc vung tay áo lên, cuốn lấy Trầm Mộng Kỳ cách đó không xa, đằng không mà lên, trong nháy mắt đã biến mất trên không trấn Bình Dương, hòa vào trong bóng đêm.
Cũng không lâu sau, hai người đã đi tới một sơn cốc nhỏ.
Bây giờ đang là đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi, dưới bóng đêm mông lung, có thể thấy được cỏ cây mọc ra chồi non, xanh um tươi tốt.
Trong sơn cốc còn có suối nước róc rách, thanh tịnh lạnh buốt.
Cảnh sắc như vậy ở trong Tu Chân giới cũng không coi là gì.
Các đại tông môn đồng đều sẽ tìm kiếm nơi có linh khí nồng đậm, non xanh nước biếc để khai tông lập phái, có lẽ còn có biển mây cuồn cuộn, có thác nước từ trên trời cao đổ xuống, có khói trắng mịt mờ, có cầu vồng bay qua...
Đều là những nơi mà phàm nhân đều không thể chạm đến. S
Sơn cốc nhỏ này tự nhiên không thể so sánh với những nơi đó, nhưng được cái rất chân thực, có gió mát nhè nhẹ, có chim hót vang trời, có suối nước leng keng...
Ở trong thế tục phàm trần vốn ồn ào náo động đầy chiến loạn thì nơi này xem như một nơi yên tĩnh hiếm có, tĩnh mịch mà đẹp đẽ.
Khi còn bé, hai người vô tình phát hiện nơi đây, coi nơi này là thế ngoại đào nguyên, là thế giới nhỏ thuộc riêng hai người, xưa nay không đồng ý nhắc với người ngoài.
Ngoài thời gian Tô Tử Mặc đi học, nơi mà hai người thường tới nhất chính là chỗ này.
Không biết có bao nhiêu đêm, hai người sóng vai nằm trên ngọn đồi nhỏ trong sơn cốc, ngước nhìn lên trời cao, nhìn lấy bầu trời bao la bát ngát đầy sao sáng rồi tưởng tượng về tương lai.
Trầm Mộng Kỳ từng nói: "Nếu có một ngày, chúng ta già đi thì sẽ chôn ở chỗ này."
Bây giờ, nàng đã đến thời điểm đó rồi.
Tô Tử Mặc đặt Trầm Mộng Kỳ trên mặt cỏ, vẻ mặt bình thản đứng yên không nói, chỉ là sâu trong đôi mắt lóe lên một tia tình cảm phức tạp khó hiểu.
Đối với Trầm Mộng Kỳ, hắn đã không còn gì cần lo lắng nữa.
Tám năm trước khi Trầm Mộng Kỳ quyết tuyệt rời đi, hai người cũng đã cắt đứt tình duyên.
Nhưng bây giờ, thấy nàng rơi vào kết cục như vậy, trong lòng Tô Tử Mặc vẫn dâng lên cảm giác đồng tình và thương hại.
Bản tính của Trầm Mộng Kỳ vốn không xấu.
Nếu không, tám năm trước trước khi rời đi trấn Bình Dương, nàng sẽ không nhắc nhở Tô Tử Mặc phải cẩn thận Chu Định Vân.
Nếu không, tám năm sau nàng cũng sẽ không trái lệnh Thương Lãng Chân Nhân để dẫn tới họa sát thân.
Tính tình của nàng căn bản không thích hợp sinh tồn trong Tu Chân giới tàn khốc.
Cho dù Thương Lãng Chân Nhân không hại nàng, sớm muộn cũng có một ngày nàng vẫn sẽ mất mạng.
Cái gọi là tiên duyên kia đã hủy cả đời của nàng.
"Tử Mặc, kỳ thật tám năm tu hành này, ta vẫn luôn không thấy vui vẻ sung sướng gì. Ta phải chịu đựng cảnh ngươi lừa ta gạt, chịu đủ sự tàn khốc lạnh lùng của tu chân giới."
Trầm Mộng Kỳ nằm bên chân Tô Tử Mặc, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, thần sắc mê ly, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Ta thường thường nghĩ, cuộc sống trước kia tốt bao nhiêu, vô ưu vô lự, không có phiền não."
"Dù chỉ ở cùng bên cạnh ngươi, im lặng nhìn ngươi đọc sách cũng tốt..."
Trầm Mộng Kỳ nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Tô Tử Mặc im lặng lắng nghe, vẫn luôn trầm mặc.
Lúc này bình minh đã gần tới, sao trên bầu trời đang dần dần biến mất.
"Phiến tinh không này... Thật đẹp, đáng tiếc... Rốt cuộc... Không nhìn thấy được nữa."
Chậm rãi, Trầm Mộng Kỳ nhắm lại hai mắt.
Không mở ra nữa.
Lực lượng của Cấm Linh Hoa đã dần tiêu tán.
Tô Tử Mặc vận chuyển linh lực, phất tay áo một cái.
Trên mặt đất, hiện ra một mộ huyệt hình người, bùn đất bay lên, nhưng không hề có một hạt nào rơi xuống trên người Trầm Mộng Kỳ.
Tô Tử Mặc bỏ Trầm Mộng Kỳ vào trong huyệt mộ, vừa muốn chôn bùn đất xuống thì lại thoáng dừng lại.
Tô Tử Mặc cụp mí mắt, ánh mắt bình tĩnh, không nhúc nhích, không nói một lời.
Chỉ đứng lẳng lặng.
Hồi lâu sau, chân trời sáng lên, một tia sáng xua tan đi bóng đêm.
Trong huyệt mộ, Trầm Mộng Kỳ giống như là một thiếu nữ ngủ say, yên tĩnh nằm đó, dường như đã hòa làm một thể cùng mảnh sơn cốc này, không phân khác biệt.
Khi tia sáng này chiếu tới, khóe mắt của thiếu nữ chảy xuống hai hàng lệ.
Nước mắt óng ánh trong suốt phản chiếu ra một bóng người.
Nước mắt trượt xuống, mang theo bóng người này, vĩnh viễn mai táng cùng thiếu nữ ở trong sơn cốc này.
Cuối cùng Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, khẽ vung tay áo, bùn đất bay lên vùi xuống.
Tô Tử Mặc quay người.
Cách đó không xa, Trầm Nam đứng ở đó, trong lòng bi thống, nước mắt như mưa.
Sau này, ở trên đời này hắn đã không còn thân nhân nữa.
Trong nội tâm Trầm Nam vốn tràn đầy sợ hãi với Tô Tử Mặc.
Giờ phút này, Trầm Nam cũng đã mất lý trí, gào thét với Tô Tử Mặc: "Nàng có lỗi gì? Một cơ hội đắc đạo thành tiên bày ra trước mặt, nàng có lý do gì mà không chọn chứ? ai có thể cự tuyệt hả? "
"Vì sao cuối cùng lại rơi vào tình trạng này..."
Trầm Nam cuồng loạn, vừa khóc lớn vừa gào thét, giống như một người điên.
Lúc này, trong lòng hắn thậm chí hi vọng Tô Tử Mặc sẽ trực tiếp đem giết hắn, như vậy hắn cũng sẽ không cảm thấy thống khổ đau thương thế này nữa.
Tô Tử Mặc đi thẳng ra phía ngoài sơn cốc, khi đi ngang qua bên người Trầm Nam mơi hơi dừng lại, nói khẽ: "Nàng không sai. Sai là vận mệnh."
Trầm Nam ngơ ngẩn, mất sức ngồi liệt xuống dưới.
Tô Tử Mặc rời đi, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Trở lại trấn Bình Dương, Tô Tử Mặc đi ở trên đường phố, nhìn lấy quen vật quen thuộc này, trong lòng dâng lên cảm giác thổn thức, bùi ngùi mãi không thôi.
Tất cả đều bắt đầu ở nơi này.
Bởi vì một tiên duyên mà vận mệnh của Tô Tử Mặc, Trầm Mộng Kỳ, Thương Lãng Chân Nhân đều vì vậy mà thay đổi.
Mà tám năm sau, tất cả cũng kết thúc ở nơi này.
Giống như tất cả đã sớm được định trước.
Cho tới bây giờ, Tô Tử Mặc mới xác định bản thân đối với Trầm Mộng Kỳ đã thật sự buông xuống, khúc mắc cũng thật sự tiêu tan.
Không oán không hận, không buồn không vui.
Quá khứ giữa hai người đều đã chôn vùi trong sơn cốc kia kia.
Những chuyện xưa, ân ân oán oán trước kia, giống như những phiền muộn chặn trong lồng ngực của Tô Tử Mặc suốt tám năm, bây giờ rốt cục đã tan đi, hóa thành bột mịn.
Một khi chặt đứt trần duyên, giải quyết xong nhân quả, từ đó suy nghĩ thông suốt!
Trong đan điền, Linh Hải mãnh liệt cuốn lên ngàn tầng sóng lớn.
Tô Tử Mặc cảm nhận được thời cơ bước vào Kim Đan cảnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất