Chương 504: Đền mạng
Toàn bộ trận chiến chỉ diễn ra trong thời gian không quá một trăm nhịp hô hấp.
Trầm Mộng Kỳ đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn một màn này, đôi môi khẽ nhếch, hồi lâu sau vẫn thẫn thờ.
Tám năm trôi qua.
Ở trên trấn nhỏ này, thiếu niên đã từng bị Thương Lãng Chân Nhân coi như sâu kiến, biếm đi công danh, thế mà bây giờ đã trưởng thành đến trình độ này.
Tám năm trước, thiếu niên kia bị Thương Lãng Chân Nhân tùy ý chà đạp tôn nghiêm, suýt nữa còn mất mạng.
Tám năm sau, Thương Lãng Chân Nhân giống như là một con chó sắp chết, bị thiếu niên kia kéo lê trên mặt đất mà không có sức phản kháng.
Tám năm trước, khi Thương Lãng Chân Nhân phủ xuống, tất cả phàm nhân của trấn Bình Dương đều quỳ xuống, chỉ có một người vẫn giữ sống lưng thẳng tắp, ngạo nghễ mà đứng.
Trầm Mộng Kỳ nhớ rõ ràng ngày đó, nàng đuổi theo thiếu niên kia, lớn tiếng chất vấn: "Vì sao ngươi không quỳ? Quỳ một chút thì có sao đâu?"
Thiếu niên trả lời: "Không quan trọng, chỉ là ta không muốn."
Tám năm sau, chính thiếu niên không chịu cúi đầu kia đã lôi Thương Lãng Chân Nhân từ trên thần đàn xuống, hung hăng giẫm vào bên trong vũng bùn!
Tô Tử Mặc đi tới trước người Trầm Mộng Kỳ, buông bàn tay ra, Thương Lãng Chân Nhân trực tiếp ngã trên mặt đất, trong miệng lại thét lên một tiếng đau đớn, thân thể không ngừng co quắp, sắc mặt trắng bệch.
"Tô Tử Mặc, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Trong mắt Thương Lãng Chân Nhân đều là sợ hãi.
Tô Tử Mặc bình tĩnh nhìn Trầm Mộng Kỳ rồi nói: "Hắn hủy Đan Đạo của ngươi, ta sẽ giúp ngươi phế đi đạo hạnh của hắn!"
"Đừng!"
Nghe được câu này, lông tơ toàn thân Thương Lãng Chân Nhân đều dựng đứng lên, mở miệng hét lên một tiếng.
Phốc phốc!
Tô Tử Mặc dậm chân, nặng nề giẫm xuống bụng dưới của Thương Lãng Chân Nhân.
Nhục thân của Tô Tử Mặc kinh khủng đến trình độ nào chứ
Linh khí cực phẩm đều có thể trực tiếp bẻ gãy!
Một cước này đạp xuống, sao huyết nhục của Thương Lãng Chân Nhân có thể chịu được.
Bụng dưới trực tiếp bị giẫm thủng, máu thịt be bét, máu đỏ tươi tuôn ra.
Nhưng đây chỉ là tổn thương trên thân thể, Kim Đan của Thương Lãng Chân Nhân cũng bị đạp nhão nhoẹt, đạo hạnh hơn hai trăm năm đã bị hủy diệt!
Thương Lãng Chân Nhân không ngừng phun ra máu tươi, mặt xám như tro.
Kim Đan vỡ vụn, mất hết tu vi, thật sự còn khó chịu hơn là giết hắn!
Dáng vẻ của Thương Lãng Chân Nhân đang nhanh chóng già yếu.
Phải biết rằng bây giờ Thương Lãng Chân Nhân đã hơn hai trăm tuổi, đơn giản là vì hắn bước vào Đan Đạo, ngưng kết ra Kim Đan nên thọ nguyên tăng vọt, dáng vẻ mới giống như là một trung niên.
Mà bây giờ Kim Đan vỡ vụn, lực lượng của Kim Đan cảnh biến mất, hắn cũng không thể ngăn cản sức mạnh của thời gian nữa.
Tóc của Thương Lãng Chân Nhân bắt đầu bạc trắng, làn da cũng mất đi ánh sáng.
Cũng giống như là Yêu tộc.
Yêu tộc bước vào đan đạo, tu vi đều tụ trên nội đan.
Dựa vào nội đan, Yêu tộc có thể biến ảo thành hình người, thậm chí là mở miệng nói tiếng người.
Nhưng nếu nội đan bị lấy đi, mất đi yêu lực, Yêu tộc vốn biến ảo thành hình người, sẽ lập tức lộ ra nguyên hình, cũng không thể lại mở miệng nói tiếng người nữa.
Tô Tử Mặc không thèm nhìn Thương Lãng Chân Nhân nằm trên mặt đất rên rỉ, hấp hối, trực tiếp hướng đi tới ngoài sân, ngồi xổm xuống quan sát.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc đứng dậy, đi dọc theo biên giới trận pháp.
Thỉnh thoảng sẽ dừng lại, nhẹ nhàng dậm chân.
Khi hắn rời đi, ở những vị trí kia có lưu lại một dấu chân, chung quanh là vết rách hình mạng nhện.
Ở giữa dấu chân có một viên Linh thạch đã ảm đạm vô quang, bị Tô Tử Mặc giẫm nát.
Trầm Mộng Kỳ hiểu được.
Tô Tử Mặc đang phá trận.
Mỗi bước chân đạp xuống, hắn đều sẽ đạp nát một trận nhãn!
Màn sáng bao quanh đại trận đang dần dần nhạt đi.
Đại trận mà Đàm Hạo tự tin có thể vây khốn Kim Đan Chân Nhân ba năm ngày, rơi vào trong tay Tô Tử Mặc lại không cần đến một khắc đã bị phá giải!
Từ cổ chí kim, Trúc Cơ cực cảnh thứ hai.
Luyện Khí Sư đệ nhất Đại Chu.
Trận Pháp Sư...
Còn có chuyện gì mà hắn không làm được
Trầm Mộng Kỳ giật mình phát hiện hóa ra từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc đều không có thay đổi, vẫn là người trong lòng của nàng, là Mặc ca ca không gì không thể làm, vẫn là niềm kiêu ngạo của trấn Bình Dương.
Người thay đổi là chính nàng.
Con người khi còn sống sở dĩ tàn khốc như thế, không phải bởi vì ngắn ngủi, mà là bởi vì... Không thể làm lại.
Có một số việc, có một số người, bỏ qua chính là cả một đời.
Trầm Mộng Kỳ im lặng nhìn thân ảnh cách đó không xa, ánh mắt chưa từng rời đi.
Thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.
Cũng không lâu sau, ánh sáng trận văn đã biến mất trong bóng đêm, đại trận tiêu tán, lại thấy ánh mặt trời.
Bóng đêm mông lung, trăng sáng sao thưa.
Mặc dù Trầm gia xảy ra một trận đại chiến, nhưng trong trấn nhỏ vẫn vô cùng yên tĩnh.
Đa số phàm nhân trong trấn đều đã bừng tỉnh.
Chỉ là thần tiên đánh nhau, phàm nhân nào dám lộ diện!
Đám người nằm trên giường, dùng chăn bong che kín người, âm thầm cầu nguyện không bị tai họa liên lụy đến.
Tô Tử Mặc quay người mang theo Thương Lãng Chân Nhân chỉ còn kéo dài hơi tàn, quay người rời khỏi Trầm gia, đi về phía phủ đệ của mình.
Trầm Mộng Kỳ nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc rời đi, thân hình lung lay, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Cửa phòng bên cạnh cọt kẹt đẩy ra, một nam tử trung niên vẻ mặt đầy hoảng sợ, lòng vẫn còn sợ hãi chạy tới đỡ Trầm Mộng Kỳ dậy, ân cần hỏi han: "Muội muội, ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ "
Nam tử này chính là Trầm Nam vẫn luôn tránh trong phòng, không dám lộ diện.
"Lúc trước nếu ta không đi theo sư tôn rời đi, có lẽ, hôm nay sẽ không rơi vào kết cục như vậy."
Trạng thái của Trầm Mộng Kỳ càng ngày càng kém, vẻ mặt hốt hoảng, lầm bầm lầu bầu.
"Ta rơi vào kết cục này đều là do ta gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác được."
"Nào có tiên duyên gì đâu, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi..."
Trong lòng Trầm Nam vừa kinh vừa sợ, nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Trầm Mộng Kỳ, hỏi: "Muội muội, ngươi sao thế? Ngươi đừng làm ta sợ! Chuyện năm đó đều đã qua, vốn là không trách ngươi..."
Trầm Nam còn chưa dứt, chỉ thấy Trầm Mộng Kỳ quay đầu, kinh ngạc nhìn qua hắn, nước mắt rơi như mưa.
"Ca, ta hối hận rồi."
...
Tám năm trôi qua, phủ đệ của Tô Tử Mặc vẫn không có thay đổi gì.
Tô Tử Mặc mang theo Thương Lãng Chân Nhân, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng rơi vào trong sân.
Ở chính giữa viện tử, hoa đào đang nở rộ.
Trong khoảng thời gian này, Thương Lãng Chân Nhân đã biến thành ông lão đầu đầy tóc trắng, hơi thở hấp hối.
Vết thương trên bụng khổng lồ, khí huyết vẫn chưa khô lại, cộng thêm Kim Đan vỡ vụn khiến đạo hạnh bị hủy, Thương Lãng Chân Nhân già yếu cực nhanh!
Từng nếp nhăn giống như khắc trên mặt của hắn, hốc mắt lõm xuống thật sâu, đôi mắt đục ngầu, đã là kẻ gần đất xa trời.
Tô Tử Mặc ném Thương Lãng Chân Nhân tới bên cạnh cây đào, hỏi: "Biết vì sao ta mang ngươi đến nơi này không? "
Thương Lãng Chân Nhân đã không còn sức để nói chuyện, hắn tự biết hôm nay hẳn hẳn phải chết, nhưng ánh mắt vẫn đầy oán độc, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc.
"Tám năm trước, ngươi ở trước mặt của ta, thiêu chết 'Truy Phong'. Nó tuy chỉ là Linh thú, nhưng ta xem nó là thân nhân đồng bạn."
Tô Tử Mặc thoáng nắm tay, lãnh đạm nói: " Tro cốt của Truy Phong chính là được chôn ở dưới gốc cây đào này. Khi ta chôn hũ tro cốt xuống, ta đã từng thề sẽ có một ngày dùng máu tươi của Thương Lãng ngươi tế ở chỗ này!"
Ánh mắt của Thương Lãng Chân Nhân, đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Có oán hận, có hối hận, có sợ hãi, còn có không cam lòng...
"Tám năm trước, nếu không có Truy Phong, ta đã chết dưới chân hỏa của ngươi."
Tô Tử Mặc đưa tay nhấc đầu của Thương Lãng Chân Nhân lên, trong ánh mắt lóe ra hàn ý lạnh lẽo, gằn ừng chữ: "Thương Lãng, ngươi đền mạng đi!"
Phốc!
Đầu ngón tay của Tô Tử Mặc nhô ra, hung hăng xẹt qua yết hầu của Thương Lãng Chân Nhân!
Máu tươi phun ra ngoài, phun xuống dưới cây đào.