Chương 513: Bị nhốt trong Đế cung
Dưới bóng đêm, trong Đại Càn Đế cung, tiếng hô "Giết" rung trời, âm khí nồng đậm phóng lên tận trời, gần như che đậy toàn bộ bầu trời đêm!
"Văn Hiên, đi thôi, không chịu đựng nổi!"
Người nói chuyện là một phụ nhân lãnh diễm, toàn thân người này đổ mồ hôi đầm đìa, phù văn trong tay lấp lóe, rất nhiều phù lục giống như không có điểm cuối không ngừng bắn ra, bay tán loạn như bướm.
Phụ nhân lãnh diễm này chính là thủ tọa của Phù phong ở Phiêu Miểu phong-Kim Đan Chân Nhân Liễu Tuệ!
Ở bên cạnh Liễu Tuệ, còn có hai vị Kim Đan Chân Nhân đang đánh ra bộc phát linh thuật, không ngừng vận dụng phi kiếm, chém giết âm binh bốn phía.
Trên thân hai người đã có mấy vết thương không sâu không cạn, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua là biết hai người đã sắp không kiên trì nổi nữa.
Một người trong đó chính là thủ tọa của Trận phong-Huyền Dịch.
Một người khác mặc áo bào trắng đã thấm đầy máu tươi, trong tay cầm Thanh Phong ba thước, kiếm khí như sương, người này lại là một vị Kiếm tu.
Ba người chia thành ba phương hướng, mỗi người chiếm một góc, tạo thành Trận hình Tam Tài, dưới chân không ngừng di động để chiếu cố lẫn nhau.
Nhưng thực sự có quá nhiều âm binh từ bốn phương tám hướng chém giết tới, gần như là vô cùng vô tận, từng tầng từng lớp như thủy triều cuốn tới, không ngừng công kích ba người Huyền Dịch.
Trận hình Tam Tài lung lay muốn đổ!
Huyền Dịch cắn răng, vẻ mặt không chút cam lòng nhưng chỉ có thể trầm giọng nói: "Lui!"
"Bây giờ muốn lui sợ là không dễ dàng."
Sắc mặt của vị Kiếm tu mặc áo bào trắng khá khó coi, thấp giọng nói ra.
Ba người gây ra động tĩnh không nhỏ, không ngừng có âm binh từ các nơi khác trong Đế cung chạy đến.
m binh đến sau có thực lực càng cực kỳ cường đại hơn!
Lúc đầu âm binh tuần tra tối đa chỉ có thể bộc phát ra lực lượng của Kim đan sơ kỳ, Kim Đan trung kỳ, nhưng bây giờ đã bắt đầu có âm binh Kim Đan hậu kỳ gia nhập.
Tình thế càng ngày càng nguy hiểm!
Ba người không ngừng lùi lại, nhưng bị vây trong đội âm binh vô cùng vô tận, giống như rơi vào trong vũng bùn, tốc độ di chuyển càng ngày càng chậm.
Thời gian càng kéo dài lâu, thế cục lại càng bất lợi đối với ba người!
Ba người đều đã bị thương, vết thương bại lộ trong hoàn cảnh đầy m khí này, mặc dù họ không ngừng nuốt linh đan diệu dược nhưng vết thương cũng không thể khép lại.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, m khí lại theo miệng vết thương xâm nhập vào trong cơ thể, càng ngày sẽ càng ảnh hưởng tới kinh mạch, đan điền, huyết mạch!
Đến cuối cùng, cho dù ba người không bị đại quân âm binh giết chết, thì cũng sẽ bị m khí làm kinh mạch đông kết mà thân tử đạo tiêu.
Hơn nữa, trong ba người, trạng thái của Liễu Tuệ đã không ổn rồi!
Đôi môi Liễu Tuệ đã tím xanh, bước chân phù phiếm, linh lực tiêu hao đến cực hạn, chung quanh Kim Đan bị m khí bao phủ, muốn vận chuyển cũng khó khăn, tùy thời đều có thể ngã xuống.
Tam Tài Trận mặc dù tinh diệu, nhưng chỉ cần một người xảy ra vấn đề là cả tòa trận pháp cũng không tồn tại nữa.
Đến lúc đó, ba người bị công kích sẽ càng lớn!
"Phốc!"
Huyết quang thoáng hiện.
Liễu Tuệ kêu lên một tiếng đau đớn, phần bụng bị chém ra một vết thương dữ tợn, máu tươi chảy ồ ạt.
Huyền Dịch biến sắc vội vàng tiến lên, đỡ lấy Liễu Tuệ muốn ngã xuống, ống tay vung lên, một cỗ linh lực cực lớn bắn ra như bài sơn đảo hải, đẩy lui đám âm binh đang xông tới kia.
"Tử Duyệt, toàn lực phá vây, ta sẽ bọc hậu!"
Huyền Dịch nhìn thoáng qua vết thương trên người Liễu Tuệ, lông mày nhíu chặt, hai đầu lông mày toát ra vẻ điên cuồng.
Huyền Dịch vỗ bàn tay lên trên túi trữ vật vỗ, lấy ra mấy hạt đan dược, một mạch nuốt xuống.
Cùng lúc đó, Huyền Dịch tế ra mười hai chuôi cực phẩm phi kiếm!
Tranh tranh tranh!
Thân kiếm rung động, đua tiếng không thôi.
"Lục Hợp kiếm trận!"
Huyền Dịch vận chuyển Kim Đan tới cực hạn, đã ẩn ẩn thấy đau, hắn thao túng mười hai thanh phi kiếm, ngưng tụ ra hai Lục Hợp kiếm trận để chặn lại đám âm binh từ sau lưng xông tới.
Hai hình sao sáu cánh hiển hiện trong hư không, quang mang đại thịnh, sáng chói chói mắt!
Ầm! Ầm! Ầm!
Mười âm binh chém giết tới, sau khi đụng trên Lục Hợp kiếm trận thì trực tiếp hóa thành tro tàn, tán loạn trong không khí.
Huyền Dịch thân là Kiếm Trận Sư, mặc dù không tu luyện ra Kim Đan dị tượng.
Nhưng dựa vào Lục Hợp kiếm trận này cũng có thể tranh phong cùng một số Kim Đan dị tượng!
Ở phía trước, Kiếm tu mặc áo bào trắng hít thở sâu, nuốt mấy hạt Hồi Linh đan rồi thét dài một tiếng, trường kiếm trong tay lắc một cái, khẽ mắng: "Kim Đan dị tượng, Phiêu Miểu Kiếm Vũ!"
Tí tách!
Giọt mưa rơi xuống, tí tách tí tách.
Ở sau lưng Kiếm tu áo bào trắng đột nhiên hiện lên một màn mưa, hạt mưa càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng lăng lệ như đao như kiếm, tản ra vô tận phong mang.
Phốc! Phốc! Phốc!
Rất nhiều âm binh phía trước bị giọt mưa đâm xuyên, thi nhau ngã xuống đất, tán loạn rồi hóa thành m khí, biến thành vô hình.
Kim Đan dị tượng tế ra, ít nhất có mấy trăm âm binh biến mất!
Phía trước hiện ra một khu vực trống không lớn.
"Đi!"
Tu sĩ áo bào trắng hét lớn một tiếng, tay cầm trường kiếm, xông lên trước giết.
Huyền Dịch ôm Liễu Tuệ, theo sát phía sau.
Không đi được bao xa, từng tiếng vó ngựa đã truyền đến ầm ầm như sấm, mặt đất đều bị chấn động, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy nhanh đến!
"Cẩn thận!"
Áo bào trắng tu sĩ biến sắc.
Vô cùng vo tận âm binh ở phía trước giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, nhao nhao tản ra, trận cước không loạn chút nào.
Một đội kỵ binh cầm chiến qua trong tay, dưới thân cưỡi âm mã, đằng đằng sát khí hình thành một đại trận hình dùi, vọt thẳng tới, nặng nề đâm vào Kim Đan dị tượng của Kiếm tu áo bào trắng.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Mấy tên kỵ binh phía trước bị đánh bay.
Mà Phiêu Miểu Kiếm Vũ dị tượng cũng lung lay sắp đổ!
Lại một lần nữa công kích cũng đủ để phá vỡ Kim Đan dị tượng của Kiếm tu áo bào trắng!
"Huyền Dịch, Tử Duyệt, các ngươi đi thôi, không cần quan tâm tơi ta."
Vẻ mặt Liễu Tuệ uể oải, m Sát khí đã hoàn toàn phong ấn kinh mạch, huyết dịch, thân thể càng ngày càng rét lạnh, cả ngưi đã không còn bao nhiêu khí lực, lúc này nàng đã không còn sức để tái chiến nữa.
"Ngươi nói mê sảng gì thế!"
Huyền Dịch tu đạo hơn ba trăm năm, tính tình ôn hòa, rất hiêm khi tâm tình hăn chấn động như thế.
Mà bây giờ, thần sắc hắn lại đầy kích động, hốc mắt ửng đỏ, lớn tiếng quát.
"Ai, mang theo ta chỉ kéo chân làm các ngươi mệt mỏi, ai cũng sống không nổi."
Nằm trong ngực Huyền Dịch, trong mắt Liễu Tuệ lóe lên vẻ ôn nhu, thấp giọng nói: "Huyền Dịch, tâm tư của ngươi ta hiểu. Chỉ là, chỉ là kiếp này chúng ta sợ là không có duyên phận kia."
Nghe được câu này, Huyền Dịch đã bình tĩnh trở lại.
"Liễu Tuệ, nếu ngươi hiểu lòng ta thì nên biết ta chắc chắn sẽ không rời bỏ ngươi mà đi một mình!"
Huyền Dịch ánh mắt kiên định, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Liễu Tuệ, không chịu buông ra, cười nói ra: "Ta nhu nhược về mặt tình cảm cả một đời, hôm nay rốt cục cũng dũng cảm một lần."
Huyền Dịch quay đầu, nhìn lấy Kiếm tu mặc áo bào trắng rồi gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh nói ra: "Tử Duyệt, ngươi đi đi, ta ở lại với nàng."
Ý của việc ở lại với nàng chính là cùng nàng chết!
"Hai vị đạo hữu, các ngươi..."
Tu sĩ mặc áo bào trắng lo lắng, muốn nói lại thôi.
Huyền Dịch mỉm cười, nói: "Con đường tu hành vĩnh viễn không có điểm dừng, nếu thật sự cầu được trường sinh, mà cuối cùng lại cô độc sống một mình nốt quãng đời còn lại, như vậy còn có ý nghĩa gì "
"Như vậy rất tốt, ta và Liễu Tuệ cũng xuống dưới làm bạn với Văn Hiên lão ca, tránh để hắn tịch mịch, ha ha!"
Huyền Dịch lại cười to một tiếng, hai tay ôm lấy nữ nhân trong ngực.
Giờ khắc này, dường như giữa thiên địa cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, không còn gì khác.
Không phải mỗi người khi đối mặt với sinh tử đều có thể suy nghĩ thông suốt như vậy.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, lại có một tiếng vang thật lớn.
Kim Đan dị tượng của vị Kiếm tu mặc áo bào trắng bị âm binh âm mã va chạm đến mức thành mảnh nhỏ!
Ba người không còn gì bảo hộ, hoàn toàn bại lộ trước mặt đám âm binh!