Chương 512: m Binh mượn đường
Ở trong màn đêm, Tô Tử Mặc chạy vọt về phía trước, khoảng cách tới trung tâm Phế tích Đại Càn càng ngày càng gần.
Một đường đi tới, mặc dù cũng nhìn thấy một số Linh thạch Linh khí nhưng cũng không có quá nhiều giá trị, đều là mấy vật tầm thường có thể dễ dàng mua được ở phường thị.
Phế tích Đại Càn tồn tại đã vạn năm, trong thời gian này không biết có bao nhiêu người tới nơi đây rồi.
Ở biên giới ngoài tương đối an toàn, chỉ sợ sớm đã bị người khác lật đên tận đáy lên rồi.
Muốn có thu hoạch thì phải xâm nhập sâu vào phế tích, tiến về trung tâm phế tích!
Tô Tử Mặc suy đoán bên ngoài Phế tích Đại Càn đều là đám quỷ quái oan hồn, không có nhiều thực lực.
Khi sâm nhập càng sâu, sẽ dần xuất hiện lệ quỷ, ác quỷ.
Nếu tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn, tiến vào trung tâm phế tích thì rất có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm có thể uy hiếp tơi Kim Đan Chân Nhân!
Về phần khe nứt lớn chạy ngang qua toàn bộ khu phế tích mà hắn nhìn thấy khi đứng ở giữa không trung nhìn xuống kia, Tô Tử Mặc chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy trái tim đập loạn.
Cũng không lâu sau, thân hình Tô Tử Mặc dần dần dừng lại, phóng tầm mắt nhìn lại, trong mắt lộ ra một tia rung động, lẩm bẩm một tiếng: "Đây là Đế cung năm đó sao?"
Ở phía trước, từng khối tường thành đen kịt, cao vút trong mây, to lớn hùng vĩ vẫn đứng sừng sững ở tại chỗ, mặc dù phía trên có khắc lấy từng dấu vết của thời gian nhưng từ đó cũng cho thấy được sự nguy nga bá khí của toà Đế quốc cung điện này năm đó!
Mặc dù có chút hoang tàn đổ nát, nhưng cũng đủ khiến Tô Tử Mặc có ấn tượng sâu sắc!
Ở dưới tường thành này, bất kỳ tu sĩ nào cũng chỉ nhỏ bé như một con giun.
Nếu không có Tu La Yến Bắc Thần nhắc tới thì Tô Tử Mặc không thể tưởng tượng được một tòa Đại Đế đô lại bị một đầu Thần Long phá hủy chỉ trong một đêm, !
"Một Đế quốc như thế, thật đáng tiếc!"
Trong lòng Tô Tử Mặc than nhẹ, chậm rãi đi vào.
Mới vừa tiến vào phạm vi Đế cung, thần sắc Tô Tử Mặc đã khẽ biến, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Hắn cảm giác được từng đợt khí lạnh lẽo âm u như mang theo gai nhọn!
Khí huyết của Tô Tử Mặc rất cường đại, có thể khắc tà ma ngoại vật, có thể làm cho hắn cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo, có thể thấy được Đế cung này thật không đơn giản!
" m khí thật nặng!"
Tô Tử Mặc đánh giá bốn phía xung quanh một phen, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Nếu ở trong Đế cung lâu khiến m khí nhập thể thì thân thể chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề lớn, thọ nguyên giảm mạnh cũng là chuyện bình thường.
Với khí huyết của Tô Tử Mặc cường đại như vậy mà hắn cũng không dám ở lại chỗ này quá lâu.
"Xem ra ở trong Đế cung này chẳng những có rất nhiều người chết, hơn nữa tu vi cũng không thấp! Nếu không thì sẽ không tạo thành m khí kinh khủng như vậy."
Tô Tử Mặc đang muốn tiếp tục đi tiếp, hai lỗ tai lại đột nhiên khẽ động.
"Ừ"
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe tinh quang, bước chân liên tục tiến lên, chân không dính đất, lặng yên không tiếng động vọt đến bên cạnh, nấp sau một hòn giả sơn.
Thát thát thát!
Cũng không lâu sau, tiếng bước chân nặng nề đã truyền đến chỉnh tề mà hữu lực.
Tô Tử Mặc đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đường đi ở nơi xa có một đội bộ binh hơn ngàn người đang đi tuần tra.
Những bộ binh này cầm trong tay chiến qua, trên người khoác áo giáp cổ xưa, phía trên đã đầy vết rỉ sét, người nào cũng đội mũ giáp, mặt không biểu tình, toàn thân tản ra khí tức âm lãnh, giống như đến từ U Minh Địa Ngục!
"m binh mượn đường!"
Tô Tử Mặc ru lên.
m binh mượn đường thường thường chỉ quân đội chết trên chiến trường Thượng Cổ, hoặc là quân đội gặp phải vận rủi mà chết đi nên âm khí, oán khí, sát khí kéo dài không tiêu tan, ngưng tụ mà thành.
m khí quá nặng thậm chí sẽ hóa thành thực chất, ngưng tụ ra âm binh âm mã, khôi phục lại bộ dáng quân đội trước kia.
Trên thực tế những binh lính này đã sớm vẫn lạc, nhưng tư tưởng ý thức của bọn hắn lại dừng lại trước khi vẫn lạc, kỷ luật sâm nghiêm, bọn hắn sẽ tiếp tục gánh vác sứ mệnh của mình.
Giống như bây giờ, một đội bộ binh hơn ngàn người này, sứ mệnh lúc còn sống là tuần tra Đế cung.
Bây giờ bọn hắn đã vẫn lạc vạn năm, ngưng tụ thành âm binh mà vẫn duy trì sứ mệnh lúc trước, tiếp tục tuần tra Đế cung, chống cự ngoại địch!
Đột nhiên!
Quân đội âm binh đã đi qua ngọn giả sơn này lại đột nhiên dừng lại, đầu lĩnh của đội quân kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc ẩn thân.
Đầu lĩnh âm binh này có thực lực không yếu, khí tức tản ra ít nhất cũng đủ để đánh với Kim đan sơ kỳ một trận!
Hơn nữa đầu lĩnh âm binh này có cảm giác cực kỳ nhạy cảm!
Tô Tử Mặc vừa rồi nhận ra âm binh mượn đường, khí huyết hơi lưu động, trong lỗ chân lông có tán ra một chút khí huyết mạch, thế mà lập tức kinh động đến vị đầu lĩnh âm binh này.
Trong hoàn cảnh âm lãnh như thê này, khí huyết ấm áp thoáng tản ra là âm binh cường đại sẽ lập tức cảm nhận được!
Tô Tử Mặc cũng phản ứng cực nhanh, hắn lập tức đóng lại lỗ chân lông, trái tim đột nhiên ngừng đập, phong kín khí huyết.
Đồng thời, Tô Tử Mặc nhắm mắt lại.
Cứ như vậy cũng sẽ không bởi vì quang mang lấp lóe bên trong đôi mắt mà kinh động tới đầu lĩnh âm binh cách đó không xa.
Những âm binh này dù sao cũng không phải vật sống, không có ngũ giác, chỉ dựa vào một chút cảm giác đối với hoàn cảnh, nương theo một chút ý niệm còn sót lại để tồn tại.
Trong hai con ngươi của đầu lĩnh âm binh lóe ra hồng quang yêu dị, dò xét hồi lâu ở nơi Tô Tử Mặc đứng mà không phát hiện ra dị thường, mãi sau đó hắn mới xoay người, dẫn theo đám âm binh phía sau tiếp tục dò xét.
Đợi đám âm binh này đi qua, Tô Tử Mặc mới thở phảo một hơi, từ sau ngọn giả sơn đi ra.
Lấy thực lực hôm nay của hắn thật ra cũng không phải sợ những âm binh này.
Chỉ là một khi hắn xung đột với những âm binh này thì âm binh ở các nơi khác trong Đế cung tất nhiên đều sẽ nghe tiếng mà chạy đến!
Chỉ là một đội tuần tra đã có hơn ngàn người.
Đại quân trong Đế cung này chỉ sợ phải có hơn trăm vạn!
Đây là một số lượng khổng lồ!
Một khi âm binh liên tục không ngừng vọt tới, Tô Tử Mặc nhất định sẽ rơi khổ chiến.
Nếu bên trong những âm binh kia lại thật sự có tồn tại mà hắn không thể đấu lại thì chuyến đi này sẽ rất hung hiểm!
Nhưng Tô Tử Mặc đã ngưng kết ra nội đan, có Thiên Thị Địa Thính lực, chỉ cần có âm binh dò xét tới lầ hắn sẽ lập tức tránh đi.
Đế cung này đối với người bên ngoài là một nơi đại hung, bộ bộ kinh tâm.
Nhưng đối với Tô Tử Mặc thì nơi này cũng không tính là gì.
Tô Tử Mặc dần dần xâm nhập vào sâ trong Đế cung.
Trong Đế cung này tụ tập nhiều âm binh như vậy, Kim Đan Chân Nhân tầm thường tuyệt đối sẽ không khó xâm nhập vào trong đó, nơi đây vô cùng có khả năng còn chôn dấu trọng bảo gì.
Lại im lặng đi thêm một hồi, Tô Tử Mặc dần dần phát hiện ra một chút không thích hợp.
Trong Đế cung giống như đã xảy ra chuyện gì.
Không ngừng có âm binh âm mã tụ tập về phía chính nam!
Long long long!
Móng ngựa như sấm khiến đại địa chấn động, trong tầm mắt của Tô Tử Mặc thậm chí đã thấy hơn một vạn khinh kỵ binh đang nhanh chóng phóng về phía chính nam, trên mặt kẻ nào cũng đằng đằng sát khí, âm khí trùng thiên.
"Còn có người khác kinh động đến âm binh!"
Gần như trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đoán được.
Ở bên kia, tiếng chém giết, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng ngựa hí xen lẫn thành một đoàn.
Tiếng hô "Giết" rung trời!
Bị một đội âm binh khổng lồ như thế vây khốn, nếu không có thủ đoạn phi thường thì cũng chỉ có thể tự cầu phúc.
Tô Tử Mặc không có tinh lực đi cứu người không liên quan gì, hắn đang muốn thay đổi phương hướng nhưng săc mặt hơi đổi, khẽ ồ một tiếng.
"Không tốt!"
Tô Tử Mặc nghiêng tai lắng nghe một chút, sau đó lại quá sợ hãi, gần như không chút chần chờ lập tức gấp rút chạy tới phía chính nam.