Chương 521: Tiểu hồ ly
Đi không bao xa, trước mắt đã sáng tỏ.
Đây là một địa huyệt rất lớn, những nơi lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỏa hồng, sóng nhiệt đập vào mặt, sương mù bốc lên.
Nham tương nóng bỏng ở trong địa huyệt chầm chậm chảy qua, giống như dòng sông màu đỏ thẫm đặc sền sệt, thỉnh thoảng bắn lên trên mặt sông nâng lên từng tia bọt khí, tia lửa tung tóe.
Nếu ngưng thần đi xem thì có thể thấy rõ ràng, ở mặt ngoài nham tương thiêu đốt lên từng cơn hỏa diễm gần như trong suốt, nhiệt độ cực cao, linh tính mười phần.
Tiên Thiên linh hỏa!
Tô Tử Mặc liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, nuốt nước miếng.
Hắn nghĩ ra ở sâu trong lòng đất sẽ dựng dục ra Tiên Thiên linh hỏa, nhưng lại không nghĩ rằng có nhiều như vậy!
Hơn nữa, cảnh tượng trước mắt này thực sự quá rung động!
Khắp nơi đều là nham tương nóng hổi, nơi chân chính có thể đặt chân cực kỳ ít, đại khái chỉ có một chút đá ngầm nhô ra cũng đã bị thiêu đến đỏ bừng.
Đây hoàn toàn chính là một vùng biển dung nham!
Quá nóng.
Ở trong nhiệt độ này, ngay cả nhục thân của Tô Tử Mặc đều cảm thấy có chút không chịu nổi, trên trán hiện ra một tầng mồ hôi mịn.
Tô Tử Mặc bóp nát một tấm phù lục hộ thân.
Linh quang thoáng hiện, ở xung quanh thân thể của hắn hiện ra một lồng sáng nhàn nhạt, ngăn sóng nhiệt từ nham tương tản ra ở bên ngoài.
Hơi mát mẻ được một chút, Tô Tử Mặc đi dọc theo biên giới nham tương, dựa sát vào vách tường tiếp tục đi về phía bên trong.
Nơi này hẳn là còn có một yêu thú!
Nhất định phải giải quyết hết những nguy cơ ẩn giấu này, nếu không, trong quá trình luyện khí ở chỗ này, một khi bị yêu thú này quấy rầy, luyện khí tất nhiên sẽ thất bại.
Thậm chí có khả năng hắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Yêu thú có thể sinh tồn trong môi trường này, thực lực khó mà phỏng đoán, rất có thể còn cao hơn hắn cả một đại cảnh giới!
Phía trước là một chỗ ngoặt.
Vòng qua chỗ ngoặt này, vẫn là biển dung nham nóng bỏng.
Nhưng ở chính giữa biển nham tương hỏa hồng này, có một khu đất có diện tích không nhỏ, giống như là một tòa đảo hoang trong hải dương.
Ở trên khu đất này, có một yêu thú khổng lồ như ngọn núi nhỏ nằm sấp ở đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân đầy lông màu đỏ thẫm, ảm đạm vô quang, lông ở đuôi to rũ cụp xuống.
Đây đúng là một con Hỏa Hồ ly!
Hồ ly nhất tộc chỉ cần tu luyện thành tinh có thể hóa thành hình người, thì mỗi người đều là mỹ nữ, có thể nói là thiên sinh vưu vật, vũ mị chọc người.
Trong thần tiên ma quái chí dị mà thế gian truyền lưu, xưng hào 'Hồ ly tinh 'thường gắn liền với hình tượng mê hoặc thư sinh, thanh danh cực kém.
Nhưng từ khi bước vào Tu Chân giới, Tô Tử Mặc biết được hồ ly nhất tộc ở bên trong Yêu tộc còn tính là phái ôn hòa nhất.
Mặc dù như thế, Tô Tử Mặc cũng không dám khinh thường.
Hắn nhìn chằm chằm vào con yêu hồ này nửa ngày.
Yêu hồ không nhúc nhích, con mắt cũng không mở ra.
Thậm chí ở trên người yêu hồ này, Tô Tử Mặc không cảm giác được một chút khí tức sinh mệnh nào!
Con yêu hồ này đã chết.
Lông trên người không tróc ra, huyết nhục còn chưa hư thối, thời gian nó vẫn lạc hẳn là không quá trăm năm.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng Tô Tử Mặc lại sinh ra một chút mê hoặc.
Nhìn dáng vẻ của con yêu hồ này, rõ ràng còn không tới mức thọ nguyên mức khô kiệt, làm sao lại vẫn lạc
Trên người Yêu hồ không nhìn thấy vết thương gì, nó chết như thế nào
Nếu yêu hồ đã chết, yêu lực đã sớm tán loạn không thấy gì nữa, vậy khi mở ra cửa vào thông đạo dưới lòng đất, một tia yêu khí nhàn nhạt kia từ đâu tới?
"Nơi đây còn có những yêu thú khác!"
Khi trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ này, đồng thời linh giác lại cảnh báo hắn đang bị dòm ngó.
Tô Tử Mặc chuyển động ánh mắt, theo bản năng nhìn tới bên cạnh thi thể của yêu hồ, trên cái lồng xanh đen.
Cái lồng này đen kịt giống như một chiếc nồi sắt móc ngược ở trên mặt đất, phía trên có khắc từng đường vân thần bí, lộ ra mấy lỗ nhỏ.
Trong những lỗ thủng khác đều lộ ra ánh sáng.
Chỉ có một đôi lỗ thủng là một mảnh đen kịt, giống như bị hai ' Quả cầu đen ' ngăn chặn.
"Ừ"
Tô Tử Mặc khẽ ồ một tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một đôi ' Quả cầu đen ' trong lồng sắt lại đột nhiên nhúc nhích, linh động dị thường!
Thế này đâu phải là ' Quả cầu đen ', rõ ràng chính là một đôi mắt to!
Có một sinh linh đang trốn ở trong lồng sắt này, nó đang xuyên thấu qua lỗ thủng để vụng trộm nhìn Tô Tử Mặc!
Sau một khắc, chỉ thấy lắp lồng từ từ nâng lên, một vật nhỏ như lửa đỏ thận trọng nhô đầu ra, lộ ra chân dung.
Bộ lông toàn thân màu lửa đỏ mềm mại, tựa như một bộ gấm vóc, khiến người ta không nhịn được muốn đi lên sờ một cái.
Vật nhỏ này toàn thân đỏ như lửa, chỉ có trước ngực là có một chút lông tuyết trắng, đỏ trắng ở kết hợp khiến nó càng xinh đẹp hơn, thần tuấn bất phàm.
Một đôi tai dựng đứng, nhẹ nhàng lay động, đôi mắt to sáng ngời nháy nháy, có chút nghiêng đầu, tò mò nhìn Tô Tử Mặc.
Vật nhỏ này hẳn là huyết mạch của yêu hồ đã chết đi kia, nhìn qua còn là một con non, quả thực rất đáng yêu.
Hai mắt của tiểu hồ ly loạn chuyển, trong mắt đều là vẻ hiếu kỳ cùng mê hoặc, như là đứa trẻ vậy, chân sau đứng thẳng, duỗi ra một đôi móng vuốt nhỏ, giơ cao một chiếc nồi đen...
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc nhịn không được cười lên.
Một mặt là cười chính hắn quá khẩn trương.
Đây chỉ là một tiểu hồ ly, còn là một con non, đối với hắn gần như không có chút uy hiếp nào.
Một mặt khác là tư thế của vật nhỏ này, thực sự quá buồn cười.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc cười như thế, tiểu hồ ly khá ngượng ngùng, nó hơi cúi đầu, thật sự rất nhân tính hóa mà thẹn thùng.
Nhưng ngay sau đó, tiểu hồ ly giống như lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu, sắc mặt lo lắng, y nha y nha kêu loạn.
Tiểu hồ ly nhô ra một đôi móng vuốt nhỏ, nỗ lực khoa tay như muốn kể ra cái gì, nhưng nó lại quên, bản thân còn đang giơ nắp lồng sắt.
Bịch một tiếng.
Tiểu hồ ly bị nắp lồng chụp đi vào.
Đây vốn là một màn càng buồn cười hơn.
Nhưng lần này Tô Tử Mặc không cười.
Bởi vì, hắn không cười được!
Gặp nguy hiểm!
Đổi lại là những người khác, tuyệt đối sẽ không hiểu được tiếng kêu cùng thủ thế của tiểu hồ ly.
Nhưng Tô Tử Mặc vốn đồng tu Tiên Yêu, hắn đã từng sống cùng hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc cùng với Dạ Linh.
Mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ yêu tộc nhưng hắn cũng có thể đoán ra đại khái.
Tiểu hồ ly vừa thể hiện ra ý tứ rất đơn giản, chính là đang nói cho hắn biết, nơi đây gặp nguy hiểm!
Lần này, linh giác không cảnh báo.
Nhưng Tô Tử Mặc dám khẳng định, nơi này nhất định có giấu một cái nhân vật đáng sợ!
Tồn tại này thậm chí có thể giấu diếm được linh giác của hắn!
Tô Tử Mặc chắc chắn như thế, không chỉ bởi vì tiểu hồ ly nhắc nhở.
Mà là bởi vì, hắn rốt cục đã nghĩ rõ được một sự kiện.
Hồ yêu thọ nguyên còn chưa hết mà lại vẫn lạc nơi đây, cũng chỉ có thể có một cách giải thích.
Có một nhân vật mạnh mẽ khác giết nó!
Bên trong địa huyệt này không chỉ có mỗi tiểu hồ ly, mà còn có một sinh linh khác!
Trong chốc lát, lông tơ cả người Tô Tử Mặc đều dựng lên, khắp cả người phát lạnh.
Hắn biết, hắn đã rơi vào nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng!
Cùng một thời gian.
Phía trên địa huyệt, truyền đến một trận chấn động nhỏ xíu.
Những chấn động này nếu là người khác thì căn bản không phát hiện được.
Nhưng Tô Tử Mặc có ngũ giác quá mạnh!
Hắn biết, trong cung điện phía trên, có kẻ khác xông vào!
Hơn nữa số lượng người cũng không ít!
"Không tốt, mấy người Huyền Dịch gặp nguy hiểm!"
Tô Tử Mặc trong lòng giật mình.
Ngay khi hắn hơi thất thần, nham tương bên cạnh vốn đang chậm rãi chảy xuôi lại soạt một tiếng, một bóng người cao lớn nhảy ra, trên thân tản ra khí tức khủng bố, trực tiếp nhào về phía Tô Tử Mặc.
Gần như cùng một thời gian.
Ba người Huyền Dịch trong cung điện phía trên, Tô Tử Mặc bên trong địa huyệt đều rơi vào hung hiểm!