Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 520: Xâm nhập lòng đất

Chương 520: Xâm nhập lòng đất
"Nghe nói Chu Quả là toàn thân đỏ hồng, óng ánh trong suốt, trái cây này làm sao vẫn còn màu xanh?" Lý Tử Duyệt lộ vẻ mặt nghi hoặc.
"Vẫn chưa hoàn toàn thành thục."
Tô Tử Mặc trầm ngâm nói: "Nhưng xem ra hẳn là cũng nhanh thôi, thời gian còn chừng một tháng."
Chu Quả còn chưa thành thục, chẳng những không phải vật đại bổ mà là vật có chứa kịch độc!
Phàm là sinh linh hơi tới gần đều sẽ bị khí tức do Chu Quả tản ra ảnh hưởng, mất đi tâm trí, lâm vào bên trong mê huyễn, khó mà tự kềm chế.
Những loại thiên địa linh vật này, phần lớn đều có một chút năng lực tự vệ.
Nơi đây dị thường bí ẩn, không có kẻ ngoại lai nào xâm nhập.
Nếu không chung quanh thiên địa linh vật đều sẽ chôn giấu rất nhiều thi cốt của những sinh linh vô tri!
Chỉ khi chờ đến Chu Quả chân chính thành thục mới có thể ngắt lấy.
Hơn nữa, sau khi trái cây chín, nếu trong vòng một ngày mà không có người ngắt lấy, trái cây sẽ tự động rơi xuống.
Chu Quả gặp đất là tan, tất cả năng lượng trong trái cây đều sẽ chảy vào trong bùn đất, trở về đại địa, như vậy thì quá lãng phí.
Tô Tử Mặc nói: "Đào lấy những loại Linh thảo xung quanh Chu Quả đi, bên trong từ bỏ, tuyệt đối không nên tới gần Chu Quả!"
"Không vội, nơi đây linh khí mạnh mẽ, mùi thuốc nồng đậm, mượn cơ hội này tu luyện một phen, thương thế bên trong cơ thể hẳn sẽ rất nhanh khỏi hẳn." Lý Tử Duyệt trầm ngâm nói.
Huyền Dịch, Liễu Tuệ gật gật đầu.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Ở trong phế tích Đại Càn này, phát hiện ra một chỗ bảo địa như thế thì lựa chọn lý trí nhất chính là đào Linh thảo đi rồi mau rời khỏi!
Phế tích Đại Càn này cũng không phải nơi đất lành gì.
Hung hiểm không chỉ đến từ phế tích, mà còn có đến từ những người tu chân khác!
Nếu có người xông tới, nhìn thấy một mảnh linh điền dược viên này thì gần như không cần suy nghĩ nhiều, tất nhiên sẽ xảy ra một trận huyết chiến!
Thấy ba người Huyền Dịch đã khoanh chân ngồi ở bên cạnh dược viên, bắt đầu chữa thương, Tô Tử Mặc cũng không tiện mở miệng quấy rầy.
Lúc này, trong lòng của hắn còn có hai vấn đề chưa rõ khác!
Thứ nhất, đáng lẽ ở gần loại thiên địa linh vật này phải có hung thú thủ hộ!
Tô Tử Mặc tin tưởng, nếu nơi đây ẩn giấu hung thú gì đó thì tuyệt đối không gạt được cảm ứng của hắn.
Nhưng bây giờ, từ khi tiến vào mảnh cung điện dưới đất này đến bây giờ, hắn đều không phát hiện ra tung tích cùng khí tức của bất kỳ loại hung thú nào.
Chuyện này không khỏi quá quỷ dị!
Thứ hai, nơi đây trừ Chu Quả ra, còn có mấy loại Linh thảo như Xích Hỏa trúc, Xích Nguyệt cỏ, Xích Diễm Quả.
Nhiều linh tài ẩn chứa năng lượng hỏa diễm dựng dục ra như vậy, chỉ sợ không phải trùng hợp!
Phế tích Đại Càn có Tiên Thiên linh hỏa truyền ngôn, có thể là thực sự!
Xung quanh dược viên còn có một linh tuyền trong suốt thấy đáy, linh tuyền này tản ra linh khí nồng nặc, hàng năm tư dưỡng mảnh linh điền này.
Tô Tử Mặc đi theo linh tuyền này, tiếp tục đi vào sâu cung điện.
Đi thêm khoảng trăm trượng thì tới đầu nguồn của linh.
Đầu nguồn của linh tuyề là một ao nước lớn, chính giữa bốc lên hơi nước, hàng năm không ngừng, vạn năm không suy.
Ao nước này giống như chuyên môn cung cấp để cho người tắm rửa, được đắp bằng bạch ngọc, dài rộng đều hơn năm mét, sâu hơn hai mét.
Trên vách ao điêu khắc ngư long hoa điểu tinh xảo, cực kỳ xa hoa.
Nước suối trong suốt, dưới sự chiết xạ của ngọc thạch lại dập dờn ra chút ba quang, ngư long hoa điểu trên vách ao giống như đang sống!
Ở giữa ao, nở rộ một đóa hoa hải đường lớn.
Suối nước dâng trào, tràn đầy sương mù.
Trong mông lung, trên đóa hoa hải đường kia giống như hiện ra một thân thể mỹ lệ mềm mại, tư thái lười biếng, da như mỡ đông, tựa như bạch ngọc, vũ mị mê người, xinh đẹp kinh tâm động phách!
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên, vội vàng nhắm mắt.
Một lúc sau, Tô Tử Mặc mới mở hai mắt ra, ngưng thần nhìn lại, bên trên đóa hoa hải đường kia không có thứ gì, chỉ có sương mù lượn lờ, biến ảo vô tận.
Chủ nhân của ao nước này cùng dược viên kia hẳn là một vị nữ tử, hơn nữa người này có địa vị cực cao ở trong Đại Càn đế quốc!
Tô Tử Mặc xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng hất nước trong ao, trong mắt lóe lên tinh quang.
Quả nhiên!
Linh tuyền hơi ấm!
Sâu trong lòng đất này tất nhiên có hỏa nguyên cường đại tồn tại!
Cũng không biết năm đó vị nữ tử này có thân phận gì, có năng lượng lớn như vậy, ở bên trong đế đô kiến tạo ra một tòa cung điện rộng lớn dưới đất như thế này.
Lại lợi dụng hỏa nguyên cường đại dưới lòng đất để bồi dưỡng ra một linh điền dược viên lại cải tạo linh tuyền thành suối nước nóng.
Tô Tử Mặc nhìn quanh suối nước nóng này một chút, ánh mắt sắc bén, không ngừng dò xét trên mặt đất, giống như là đang tìm cái gì.
Theo lý mà nói, ở gần suối nước nóng này nhất định có lối vào thông tới sâu trong lòng đất!
Nhưng nhìn quanh vài vòng mà Tô Tử Mặc cũng không phát hiện ra.
Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc đột nhiên dừng chân lại, ánh mắt rơi vào trên thành ao, bên trên một đầu Thần Long được điêu khắc kia.
Con Thần Long này sinh động như thật, long trảo, long lân, Long Giác, râu rồng đều rất thật, nhưng trên long thủ lại thiếu một long nhãn!
Điêu khắc sai lầm?
Hoặc là, một vạn năm đi qua, bị thời gian ăn mòn
Tô Tử Mặc âm thầm lắc đầu.
Hai loại phỏng đoán này đều rất ít có khả năng!
"Vẽ rồng điểm mắt."
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện ra bốn chữ này, tự lẩm bẩm: "Vẽ rồng điểm mắt, vẽ rồng điểm mắt..."
Tô Tử Mặc tiến lên, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đè xuống vị trí thiếu long nhãn.
Vừa nhấn một cái, thành ao hơi ngừng lại.
Tô Tử Mặc cảm thấy dưới chân thoáng dị động, vội vàng đằng không bay lên.
Hai khối đá ở dưới thân lại nhanh chóng trượt về hai bên, lộ ra một thông đạo đi vào sâu trong lòng đất.
Tô Tử Mặc thầm tán thưởng một tiếng.
Cấu tạo bên trong thật sự phải xưng tụng là quỷ phủ thần công, mặc dù đi qua vạn năm mà cơ quan bên trong vẫn không thay đổi, vận chuyển như thường.
Tô Tử Mặc đứng ở cửa thông đạo ngửi một chút, trong mắt lóe lên một tia hàn quang.
Trong luồng khí nóng bỏng xông ra đập vào mặt, còn mơ hồ xen lẫn một tia yêu khí!
Như vậy thì hung thú thủ hộ ở chỗ này hẳn là ẩn sâu trong lòng đất!
Dưới mặt đất rất có thể có Tiên Thiên linh hỏa tồn tại, mặc dù biết được khả năng có nguy hiểm nhưng Tô Tử Mặc cũng sẽ không buông tha cho.
Tô Tử Mặc chậm rãi đi vào trong thông đạo, thân hình dần dần hòa vào bóng tối.
Hai phiến đá trên đỉnh đầu lặng yên không tiếng động khép lại, không có khe hở nào.
Thềm đá nghiêng xuống phía dưới, Tô Tử Mặc càng chạy càng sâu, nhiệt độ chung quanh cũng là càng ngày càng cao.
Hồi lâu sau, Tô Tử Mặc đi tới thềm đá cuối cùng, rõ ràng đã đi đến nơi sâu trong lòng đất, ở ngay phía trước, còn có hành lang u ám, không biết thông tới phương nào.
Tô Tử Mặc không dám khinh thường, từ trong túi trữ vật xách ra Huyết Thối đao, híp hai mắt, đi về phía đường hành lang kia.
Nhiệt độ càng ngày càng cao!
Thanh sam trên người Tô Tử Mặc đã trở nên cực kỳ nóng bỏng, chỉ cần một đốm lửa là trong nháy mắt sẽ bốc cháy lên.
Nếu không phải hắn có khí huyết như nước thủy triều, nhục thân thể phách mạnh mẽ kinh người, Kim Đan Chân Nhân bình thường căn bản không chịu nổi loại nhiệt độ cao nóng bỏng này!
"Không có gì bất ngờ xảy ra, ở sâu trong lòng đất này thực sự chôn dấu Tiên Thiên linh hỏa!"
Trong lòng Tô Tử Mặc dần dần xác định.
Sự quan trọng của Tiên Thiên linh hỏa đối với hắn còn hơn cả Chu Quả vạn năm!
Có Tiên Thiên linh hỏa, hắn có thể một lần nữa rèn đúc ra một bộ hai mươi bảy chuôi phi kiếm, Chúc Chiếu kiếm trận uy lực tăng mạnh.
Hơn nữa, có thể thử nghiệm chữa trị Huyền Kim Ti Giáp, còn có một số Ô Kim tiễn lấy được trong chiến trường Thượng Cổ.
Nếu có thể chữa trị Huyền Kim Ti Giáp thì mang ý nghĩa là hắn có một kiện Tiên Thiên linh khí phòng ngự, phối hợp với thân thể này thì lực lượng của Kim Đan cảnh tầm thường căn bản là không đả thương được hắn!
Một kích của Nguyên Anh Chân Quân phổ thông có lẽ cũng có thể chống đỡ!
Khi Tô Tử Mặc đang trầm tư suy nghĩ, trong bóng tối phía trước, ẩn ẩn lóe ra từng đạo hồng quang.
Theo bước chân không ngừng xâm nhập, hồng quang càng ngày càng sáng tỏ, càng ngày càng rõ ràng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất