Chương 523: Dùng hết át chủ bài
Nhìn thấy Đằng Xà xuất hiện dù chỉ là lực lượng dị tượng nhưng trong tiềm thức của Xích Giáp Yêu Ma lại muốn quỳ trên mặt đất rồi bái lạy.
Đằng Xà dị tượng vốn là lực lượng Hỏa thuộc tính trong Kim Đan của Tô Tử Mặc, khi hắn tu luyện tới cực hạn mới diễn sinh ra.
Trong hoàn cảnh dung nham nóng chảy khắp nơi như thế này làm cho uy lực của Đằng Xà dị tượng càng tăng mạnh!
Đầu rắn, mãng thân, long lân, phượng dực, Thái Cổ Đằng Xà phe phẩy hai cánh thiêu đốt rừng rực lửa lớn, mở ra miệng máu khẽ hấp!
Nham tương nóng bỏng trên mặt đất liên tục không ngừng tràn vào miệng Đằng Xà.
Ánh lửa trên người Đằng Xà càng ngày càng lóe sáng, hư không đều muốn bị luyện hóa!
Thái Cổ Đằng Xà từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chuyển động, trực tiếp rơi vào trên người Xích Giáp Yêu Ma, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt giống như đang nhìn một con giun dế.
Mặc dù chỉ là một Kim Đan dị tượng nhưng nó vẫn có sự tôn nghiêm cùng cao quý của Đằng Xà nhất tộc!
"Đi!"
Tô Tử Mặc chỉ về phía trước.
Hô!
Hai cánh khẽ đập, ánh lửa ngút trời, Thái Cổ Đằng Xà mang theo khí tức kinh khủng trực tiếp nhào về phía Xích Giáp Yêu Ma.
"Một Kim Đan dị tượng mà cũng dám phách lối!"
Xích Giáp Yêu Ma hét lớn một tiếng, mặt mũi dữ tợn, cố gắng đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, bàn tay khổng lồ nhô ra, trực tiếp nắm chặt lấy vị trí bảy tấc của Thái Cổ Đằng Xà.
Tê!
Thái Cổ Đằng Xà đột nhiên há miệng, phun ra một cột nham tương màu lửa đỏ về phía Xích Giáp Yêu Ma!
Xích Giáp Yêu Ma cũng đã sớm có sự chuẩn bị, hắn nhô bàn tay khổng lồ ra, ngăn trước cột lửa.
Nham tương nóng bỏng bắn ra bốn phía, từ đỉnh đầu của Xích Giáp Yêu Ma lăn xuống, bốc lên nhiệt khí bừng bừng nhưng lại không thể làm Xích Giáp Yêu Ma bị thương.
Tu vi cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Mặc dù Kim Đan dị tượng của Tô Tử Mặc có mượn nhờ biển dung nham ở địa huyệt này khiến uy lực tăng mạnh, nhưng cũng không thể chân chính uy hiếp được Xích Giáp Yêu Ma.
Xích Giáp Yêu Ma vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã bị dọa gần chết.
Nếu tên Nhân tộc sâu kiến trước mắt này tu luyện đến cảnh giới giống hắn thì chỉ cần dựa vào lực dị tượng này cũng đủ để giết hắn!
"Vạn hạnh..."
Xích Giáp Yêu Ma thầm nói một tiếng.
Tô Tử Mặc bình tĩnh giống như sớm đoán trước được một màn này.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ trên túi trữ vật, lấy ra một đại ấn màu vàng óng, rót linh lực vào.
Bàn Long Ấn bắn ra kim quang sáng chói!
"Ngang!"
Một tiếng long ngâm rung động thiên địa, quanh quẩn ở bên trong địa huyệt.
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rõ, không lùi mà tiến tới, vừa sải bước tiến lên.
Ầm!
Nội đan, Kim Đan đồng thời vận chuyển, khí huyết bốc lên, thân thể Tô Tử Mặc tăng vọt, ống tay áo trên cánh tay nổ tung, lộ ra một cánh tay nổi gân xanh!
Tay trái Tô Tử Mặc vung Bàn Long Ấn, đập tới đầu của Xích Giáp Yêu Ma!
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc dùng tay phải có Thần Hoàng Cốt xoa chưởng thành đao.
Tranh tranh tranh!
Năm móng tay bắn ra ngoài, giống như chủy thủ sắc bén lóe ra hàn quang, chiếu vào ngực của Xích Giáp Yêu Ma, hung hăng đâm xuống!
Lần phản kích này, Tô Tử Mặc không có chút do dự, sát phạt quyết đoán, tế ra tất cả các át chủ bài!
Đầu tiên là chống lên Thái Cổ Đằng Xà trong Kim Đan dị tượng để hấp dẫn sự chú ý của Xích Giáp Yêu Ma.
Sau đó, trực tiếp cận thân liều mạng!
Đây là cơ hội duy nhất của Tô Tử Mặc!
Sát chiêu không phải Kim Đan dị tượng mà là Bàn Long Ấn cùng Thần Hoàng Cốt ở tay phải!
Phốc!
Bàn tay của Xích Giáp Yêu Ma vận lực, trực tiếp bóp nát thân thể Đằng Xà, lực dị tượng tán loạn.
Cùng một thời gian.
Một đại ấn màu vàng óng che khuất bầu trời đập tới đầu của hắn!
Ầm!
Bàn Long Ấn nặng nề nện trên đỉnh đầu Xích Giáp Yêu Ma, trực tiếp đánh đầu của hắn lệch ra, lớp xác phía ngoài nổ tung, máu me đầm đìa.
Không chết
Tiên Thiên Linh Khí phối hợp với lực Kim Đan và nội đan của Tô Tử Mặc, còn cả lực khí huyết nữa mà nện ở đỉnh đầu của Xích Giáp Yêu Ma lại chỉ có thể đánh rách da đầu của hắn!
"Ngao!"
Xích Giáp Yêu Ma bị đau, hét lên một tiếng.
Tô Tử Mặc trong mắt hắn hoàn toàn chính là một con sâu kiến nhỏ yếu không chịu nổi.
Hắn thực sự không nghĩ tới con kiến cỏ này lại có thể thương tổn được hắn!
Hô!
Thân thể Xích Giáp Yêu Ma dần thay đổi, lúc đầu vốn là hình dáng Nhân tộc, trong chớp mắt, dưới ánh mắt của Tô Tử Mặc, hắn lại biến thành một yêu thú dữ tợn doạ người có răng sắc bén!
Lần bị thương này đã triệt để chọc giận Xích Giáp Yêu Ma!
Loại biến hóa này rõ ràng là muốn huyễn hóa ra bản thể!
Yêu tộc chỉ có biến ảo ra bản thể mới cường đại nhất.
Băng băng băng!
Cùng lúc đó, tay phải của Tô Tử Mặc đã đâm tới trên người Xích Giáp Yêu Ma, năm móng tay đều đứt đoạn!
Không có đâm đi vào!
Tô Tử Mặc biến sắc, thầm hô không ổn.
Từ khi có được Thần Hoàng Cốt đến nay, Tô Tử Mặc đều chưa từng chủ động thôi động, đều là bị động phòng ngự.
Bên trong Thần Hoàng Cốt có chứ lực lượng kinh khủng khi nhận phải kích thích mãnh liệt mới bị kích thích ra.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc muốn lợi dụng Thần Hoàng Cốt để phá vỡ phòng ngự của Xích Giáp Yêu Ma, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Hai đại sát chiêu đồng thời thất bại.
Trái tim của Tô Tử Mặc dần dần chìm vào đáy cốc.
Ầm!
Căn bản không cho hắn cơ hội khác, một lực lượng khổng lồ nặng nề đập tới trên người Tô Tử Mặc, trực tiếp quất bay hắn!
"Ách..."
Tô Tử Mặc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Xích Giáp Yêu Ma huyễn hóa ra bản thể lại là một con cá sấu khổng lồ có lớp vảy như giáp màu đỏ, nó đạp không mà đứng, vẫy cái đuôi cường tráng, trên trán nhuốm máu, trong mắt tỏa ra hung quang.
Xích Giáp Cự Ngạc quất một đuôi tới đã suýt đánh cho nội tạng của Tô Tử Mặc bị vỡ!
Tô Tử Mặc bị đánh bay ở giữa không trung, không có một chút khí lực nào.
Bại!
Không có một chút lực phản kháng nào.
"Tu hành đến nay, ta đại chiến vô số trận, quét ngang cường địch cùng cấp, khó gặp được địch thủ, chẳng lẽ hôm nay lại táng thân trong tay một con cá sấu "
Tô Tử Mặc đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo đến cùng một chỗ, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, ý thức mơ hồ, thân hình đang nhanh chóng rơi xuống phía biển dung nham.
Không đợi hắn thật sự rơi vào nham tương, Tiên Thiên linh hỏa thiêu đốt bên ngoài nham tương đã đốt cháy thanh sam trên người Tô Tử Mặc thành tro bụi.
Tiểu hồ ly vốn đang lo lắng cho sự an nguy của Tô Tử Mặc, mắt không chớp theo dõi hắn.
Không ngờ, thanh sam trên người Tô Tử Mặc đột nhiên bị thiêu, biến mất không thấy gì nữa, toàn thân lập tức trở lộ ra ngoài.
"A... !"
Tiểu hồ ly kinh hô một tiếng, gương mặt đỏ bừng, vội vàng duỗi ra một đôi móng vuốt nhỏ, chặn lại đôi mắt của mình.
Nhưng ngay sau đó, ngón tay giữa các móng vuốt nhỏ lại hơi chuyển hướng, lộ ra một cái khe, mơ hồ có thể thấy được đôi mắt như bảo thạch đen kịt của tiểu hồ ly.
Nó cũng không phải muốn nhìn trộm Tô Tử Mặc.
Chỉ lòng trong lòng nó quả thực lo lắng, nhưng lại không tiện trực tiếp nhìn, cũng chỉ có thể bịt tai mà đi trộm chuông như vậy.
Phía trên nham tương truyền tới cảm giác thiêu đốt mãnh liệt, không ngừng kích thích thần kinh của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc cắn chặt răng, tinh thần chấn động, trong mắt khôi phục một chút tỉnh táo.
Không thể buông tha!
Không đến một khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể từ bỏ!
Tô Tử Mặc vận chuyển Kim Đan, vội vàng khống chế thân hình, một phát bắt được túi trữ vật, để nó không rơi vào trong nham tương.
Cùng một thời gian, ánh mắt của hắn quét qua, thấy được trong mắt Xích Giáp Cự Ngạc xẹt qua một tia đùa cợt cùng mỉa mai.
"Kết thúc!"
Xích Giáp Cự Ngạc lê tiếng.
Sau một khắc, trước mắt Tô Tử Mặc ảm đạm.
Một bóng tối to lớn bao phủ tới, mùi tanh xông vào mũi.