Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 525: Chạy trốn, phản sát

Chương 525: Chạy trốn, phản sát
Rầm rầm!
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh bị Xích Giáp Cự Ngạc nuốt sống vào, theo nước bọt sền sệt tanh hôi, trôi vào một không gian to lớn bịt kín.
Tạm thời trốn được một mạng, Tô Tử Mặc khẽ thở phào một hơi, hắn thận trọng thò đầu ra, đưa mắt nhìn khắp bốn phía.
Đây là ở trong dạ dày của Xích Giáp Cự Ngạc!
Vách dạ dày màu đỏ không ngừng co bóp, tản ra từng đợt hôi thối, phía trên che kín mạch máu giống như tiểu xà ở phía trên lan tràn, dữ tợn doạ người.
Trên vách dạ dày có dính một chất lỏng màu xanh lục, càng ngày càng nhiều, tản ra khí tức gay mũi.
Đây là dịch vị của Xích Giáp Cự Ngạc
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh cực phẩm phi kiếm, nhẹ nhàng chạm đến một giọt chất lỏng màu xanh lục kia.
Xoẹt xẹt!
Khói đặc bốc lên.
Tô Tử Mặc biến sắc, vội vàng buông tay.
Trong chớp mắt, chuôi cực phẩm phi kiếm này đã bị ăn mòn hóa thành một bãi nước.
Tô Tử Mặc hoảng sợ.
Vừa rồi nếu hắn phản ứng hơi chậm một chút thì bàn tay của hắn sẽ bị ăn mòn đến mức hài cốt không còn!
Lực lượng ăn mòn thật cường đại!
Tô Tử Mặc đoán ở trong dịch vị của Xích Giáp Cự Ngạc, chỉ cần mười nhịp hô hấp là đủ để ăn mòn nhục thể của hắn thành một bãi máu!
Mặc kệ hắn có năng lực tự lành cường đại đến mức nào cũng đều vô dụng.
Rất nhiều dịch vị nhỏ xuống, theo vách dạ dày chảy xuôi xuống, Tô Tử Mặc vội vàng khống chế Đỉnh đồng bốn chân màu xanh trốn tránh, không dám để dịch vị này nhiễm phải.
Dịch vị màu xanh dần dần chất đống bên trong dạ dày.
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh bị rất nhiều dịch vị vờn quanh, nhưng vẫn không bị ăn mòn, ngay cả màu xanh đồng phía trên đều không hề biến mất!
Tô Tử Mặc đứng ở bên trong Đỉnh đồng bốn chân màu xanh, vẻ mặt nghiêm túc.
Nguy hiểm cũng không được giải trừ!
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh chỉ có cao hơn một mét, dịch vị lại càng ngày càng nhiều, đợi tới khi dịch vị bao phủ Đỉnh đồng bốn chân màu xanh thì hắn không còn chỗ để trốn.
Huống chi, không gian trong này vốn có hạn.
Dịch vị không ngừng nhỏ xuống, càng ngày càng dày đặc, hắn căn bản không có khả năng tránh đi toàn bộ!
Ầm ầm!
Dạ dày truyền đến một trận vang động, giống như sấm rền cuồn cuộn.
Cơ bắp dạ dày bắt đầu co bóp.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Tử Mặc suýt nữa bị đánh bay từ Đỉnh đồng bốn chân màu xanh ra ngoài.
Tô Tử Mặc vội vàng ổn định thân hình, trên mặt đã tái nhợt.
Nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát ra!
Tiếp tục ở lại thì hắn hẳn phải chết!
Trong bóng tối, Tô Tử Mặc không ngừng suy nghĩ tìm cách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách dạ dày dính đầy dịch vị sền sệt bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, trong lòng đã có quyết định.
Tô Tử Mặc đứng ở bên trong Đỉnh đồng bốn chân màu xanh, né tránh dịch vị đang rơi xuống, đi tới bên cạnh vách dạ dày của Xích Giáp Cự Ngạc.
Chỉ có một cơ hội này.
Tô Tử Mặc đưa tay phải ra, hắn hơi dừng lại một chút, hít sâu một hơi, ánh mắt hung ác, xoa chưởng thành đao, trực tiếp đâm về vách dạ dày của Xích Giáp Cự Ngạc!
Huyết nhục trên bàn tay lập tức chạm đến dịch vị Xích Giáp Cự Ngạc.
Xoẹt xẹt!
Dịch vị có năng lực ăn mòn kinh khủng lại hiện ra, trong nháy mắt đã ăn mòn huyết nhục trên bàn tay phải của Tô Tử Mặc đến mức không còn một mảnh, lộ ra cốt chưởng màu đỏ thẫm bên trong.
Thần Hoàng Cốt!
Đây chính là biện pháp mà Tô Tử Mặc nghĩ tới.
Nếu dựa vào năng lực của hắn, không thể kích phát ra lực lượng trong Thần Hoàng Cốt, vậy thì phải mượn nhờ ngoại lực!
Dịch vị ăn mòn hêt máu thịt trên tay phải của Tô Tử Mặc, đang muốn theo cổ tay tiếp tục ăn mòn cả cánh tay.
Nhưng Thần Hoàng Cốt bị kích thích mãnh liệt như thế, trong nháy mắt bắn ra một luồng khí tức kinh khủng, bên trên cốt chưởng thiêu đốt lên từng luồng hỏa diễm.
Hư không xung quanh đều bị ngọn lửa này đốt ra từng vết rách!
Dịch vị trong dạ dày của Xích Giáp Cự Ngạc tuy mạnh nhưng lại bị hỏa diễm trên Thần Hoàng Cốt thiêu hủy đến mức không còn một mảnh!
"Xong rồi!"
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rõ, huyết sắc cốt chưởng hung hăng đâm vào bên trong huyết nhục của Xích Giáp Cự Ngạc.
Thần Hoàng chi hỏa từ trong cơ thể Xích Giáp Cự Ngạc bắn ra!
...
Phía trên biển nham tương.
Xích Giáp Cự Ngạc trôi nổi ở giữa không trung, đang tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau này, nhưng hắn lại đột nhiên biến sắc, trong dạ dày quặn đau, gần như muốn ngất đi!
"Rống!"
Xích Giáp Cự Ngạc gầm lên một tiếng thê lương.
Tiểu hồ ly trốn ở bên trong lồng sắt vốn đang lo lắng sợ hãi, đột nhiên lại nghe được tiếng Xích Giáp Cự Ngạc kêu thảm thì không khỏi giật nảy mình.
Tiểu hồ ly vội vàng xuyên qua lỗ thủng trên nắp lồng, nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy bụng của Xích Giáp Cự Ngạc lại bị đốt ra một lỗ máu.
Hơn nữa lỗ máu này còn đang không ngừng mở rộng với tốc độ khủng khiếp, chẳng mấy chốc sẽ lan ra tới toàn thân.
Xung quanh lỗ máu không có một giọt máu tươi nào chảy ra, toàn bộ đã bị đốt cháy hóa thành huyết khí, phiêu tán ở giữa không trung.
Thân hình khổng lồ của Xích Giáp Cự Ngạc, ở giữa không trung vặn vẹo giãy dụa, không ngừng kêu thảm, nhưng lại không thể ngăn cản hỏa diễm lan tràn.
Đây chính là Thần Hoàng hỏa, từ trong cơ thể của hắn bộc phát ra, hoàn toàn mang tính chất huỷ diệt!
Tiểu hồ ly đã sợ đến choáng váng.
Vật nhỏ theo bản năng duỗi ra hai tay, móng vuốt nhỏ nắm chặt nắp lồng rồi đẩy lên, nó kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, trên mặt tràn đầy ver không hiểu.
Đám lửa này từ đâu tới
Làm sao đột nhiên lại bốc cháy
Đột nhiên!
Một chiéc Đỉnh đồng bốn chân màu xanh xuyên qua trùng điệp hỏa diễm bay ra.
Bên trong có một nam tử trần truồng nhảy ra, tóc người này đã bị cháy rụi, khắp cả người đen kịt, chật vật không chịu nổi, giống như vừa mới bị sét đánh qua...
Ầm!
Tiểu hồ ly kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn người này, móng vuốt nhỏ buông lỏng, nắp lồng lập tức rơi ở bên người.
"Đây không phải chính là thư sinh thanh tú khi nãy sao? "
"Hắn vậy mà lại không chết? "
"Quá tốt rồi!"
Tiểu hồ ly hớn hở, chân thành vui mừng thay cho Tô Tử Mặc.
Nhưng ngay sau đó, tiểu hồ ly nghẹn ngào một tiếng, gương mặt đỏ bừng, lại vội vàng che hai mắt, thầm nghĩ: "Tên thư sinh cũng thực là, làm sao cứ để thân thể trần truồng..."
Giữa không trung, Xích Giáp Cự Ngạc vẫn không từ bỏ cầu sinh.
Hắn đã tu luyện ra Nguyên Thần.
Chỉ cần Nguyên Thần bất tử thì hắn sẽ không chân chính vẫn lạc.
Nhưng hắn chỉ là Yêu Ma cấp thấp, Nguyên Thần cực kỳ yếu ớt, tương đương với một đứa trẻ không có bảo vệ, ở trong thế giới đầy nham tương nóng bỏng này, tùy thời đều có thể mất mạng.
Chỉ là Xích Giáp Cự Ngạc đã không nghĩ ngợi nhiều được.
Hỏa diễm này có uy lực quá mức khủng bố, mắt thấy sắp đốt cháy đến đầu của hắn!
Đến lúc đó, hắn nhất định phải chết, ngay cả cơ hội để Nguyên Thần xuất khiếu đều không có!
Hô!
Một đạo quang mang từ trên đỉnh đầu Xích Giáp Cự Ngạc chui ra.
Tô Tử Mặc ngưng thần xem xét, đây đúng là một con cá sấu nhỏ gần như trong suốt.
Nguyên Thần!
Quả nhiên là một Yêu Ma!
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Nhìn Nguyên Thần của Xích Giáp Cự Ngạc rất là suy yếu, không giống như Nguyên Thần không sợ ánh mặt trời, không sợ gió mưa.
Cự Ngạc Nguyên Thần giữa không trung bị nhiệt khí nham tương dưới người thiêu đốt, toàn thân run rẩy, khí tức trở nên càng thêm yếu ớt!
Yêu Ma cấp thấp tương đương với Nguyên Anh Chân Quân của người tu chân.
Nguyên Thần mặc dù có thể xuất khiếu, nhưng chỉ cần gặp phải một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ bị hao tổn, càng không có khả năng lưu lại quá lâu ở bên ngoài.
Cự Ngạc Nguyên Thần liều mạng bỏ chạy ra cửa địa huyệt.
Tô Tử Mặc bỗng nhiên há miệng, hét lớn một tiếng.
"Giết!"
Giống như một tiếng sấm trên đất bằng nổ vang bên tai Cự Ngạc Nguyên Thần!
Lôi m Sát bộc phát!
Cự Ngạc Nguyên Thần run lên một cái, quang mang trở nên càng ảm đạm, trên Nguyên Thần hiện ra từng vết rách.
Nguyên Thần của hắn vốn có tổn thương vẫn chưa khôi phục.
Bây giờ, lại liên tục bị thiệt hại nặng như vậy, Nguyên Thần gần như muốn vỡ tan!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất