Chương 526: Nguy cơ
Nhưng đúng lúc này, một tia ô quang phá không bắn tới.
Một nồi sắt xanh đen từ trên trời giáng xuống, chụp Cự Ngạc Nguyên Thần vào trong đó.
Chỉ thấy tiểu hồ ly duỗi ra móng vuốt nhỏ, ánh mắt kiên định không ngừng khoa tay múa chân.
Rồi tiểu hồ ly đột nhiên ê a một tiếng, há mồm phun ra một yêu khí, chui vào bên trong lồng sắt.
Hô!
Một đám lửa hừng hực cháy lên.
Trong chớp mắt, trong lồng sắt đã bị thiêu đến đỏ bừng, sóng nhiệt cuồn cuộn tỏa ra hào quang rực rỡ!
Chín đạo kim quang hiển hiện, không ngừng từ chín lỗ thủng trên nắp lồng bắn ra, linh động dị thường, tản mát ra uy năng kinh khủng.
Bên trong lồng sắt ánh lửa ngút trời!
Cự Ngạc Nguyên Thần ở bên trong lồng sắt không ngừng xông trái đụng phải, trong miệng không ngừng kêu lên thê lương thảm thiết, nhưng căn bản là không có cách thoát thân.
Không đến ba nhịp hô hấp.
Cự Ngạc Nguyên Thần đã bị thiêu đốt đến hôi phi yên diệt, cứ thế vẫn lạc!
Thẳng đến trước khi chết, Xích Giáp Cự Ngạc cũng không hiểu rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn thật sự không ngờ bản thân hắn cuối cùng lại bị một tiểu hồ ly còn chưa thể hóa thành hình người phóng xuất ra yêu khí để chém giết!
Tô Tử Mặc hơi híp mắt lại, nhìn thoáng qua lồng sắt không ngừng bắn ra chín đạo kim quang ở giữa không trung kia xích, âm thầm tặc lưỡi.
Hắn không nghĩ tới, một cái lồng sắt trông xấu xí này mà lại có uy lực kinh khủng như thế!
Tiểu hồ ly vẫy tay, chín đạo kim quang giữa không trung lại tràn vào lồng sắt, biến mất không thấy gì nữa.
Lồng sắt đỏ hồng cũng dần dần khôi phục thành xanh đen, bay trở về bên người tiểu hồ ly.
Xích Giáp Cự Ngạc vẫn lạc, tiểu hồ ly báo được đại thù vốn nên cao hứng.
Nhưng lúc này, tiểu hồ ly quay đầu nhìn qua thi thể mẫu thân đã sớm lạnh băng, suy nghĩ xuất thần, có chút thất hồn lạc phách.
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng thở dài.
Trong lòng của hắn vốn còn có một nỗi nghi ngờ.
Nếu Xích Giáp Cự Ngạc là Yêu Ma cấp thấp, đã tu luyện ra Nguyên Thần, hoàn toàn có thể điều động pháp lực phóng xuất ra yêu pháp.
Nhưng từ đầu đến cuối, Xích Giáp Cự Ngạc đều cận thân vật lộn cùng hắn.
Dù là đến một khắc cuối cùng, Xích Giáp Cự Ngạc đều không thể điều động ra một chút pháp lực nào.
Đến tận lúc này, Tô Tử Mặc đã thoát khỏi nguy cơ, trở về từ cõi chết mới dần hiểu được.
Nguyên Thần của Xích Giáp Cự Ngạc hẳn là từng bị hồ yêu đánh trọng thương, từ đầu đến cuối đều chưa từng khôi phục lại, cho nên mới sẽ xuất hiện cục diện như vậy!
Nếu Xích Giáp Cự Ngạc có thể điều động pháp lực, bộc phát ra yêu pháp, cục diện sẽ là ngày đêm khác biệt.
Cho dù Tô Tử Mặc có Đỉnh đồng bốn chân màu xanh, Thần Hoàng Cốt tương trợ, cũng chưa chắc có cơ hội làm Xích Giáp Cự Ngạc bị trọng thương.
Từ mức độ nào đó thì đây cũng là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tiểu hồ ly nhìn về phía Tô Tử Mặc, nó xá một cái thật sâu, y nha y nha kêu loạn, biểu đạt cảm tạ.
Nó rất thông minh.
Mặc dù Xích Giáp Cự Ngạc cuối cùng chết ở trong tay nó, nhưng nếu không có Tô Tử Mặc thì căn bản không có cơ hội báo thù rửa hận.
Tô Tử Mặc lấy ra một chiếc thanh sam để mặc vào, một lần nữa hạ xuống trên đất bằng.
Mặc dù Xích Giáp Cự Ngạc đã bỏ mình, nhưng tình huống của Tô Tử Mặc cũng không tốt đẹp gì.
Bị Xích Giáp Cự Ngạc liên tục đập hai quyền, lại bị cái đuôi nặng nề của hắn quất trúng người, bây giờ toàn thân Tô Tử Mặc đau nhói, cảm giác thân thể đều sắp tan thành từng mảnh.
Tô Tử Mặc khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, không kịp điều tức, thân hình khẽ động, lảo đảo bước ra ngoài địa huyệt.
Ba người Huyền Dịch còn ở trong cung điện phía trên.
Nếu là đám người tu chân khác thực nổi lên lòng xấu xa, ba người Huyền Dịch sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
...
Cung điện dưới đất.
Tinh Nguyệt tông đuổi tới đầu tiên, hơn hai mươi vị Kim Đan Chân Nhân xâm nhập vào cung điện dưới đất, không thèm che giấu hành tung của mình, tất cả tiến quân thần tốc, rất nhanh đã nhìn thấy linh điền dược viên phía trước.
"Mùi thuốc thật nồng!"
"Dược viên lớn như vậy, nhiều Linh thảo vạn năm như vậy, chuyến đi này quả nhiên không tệ!"
"Mau nhìn, đó là Chu Quả vạn năm!"
Đám người Tinh Nguyệt tông sáng bừng hai mắt, ánh mắt nóng bỏng.
"Gần thành quen, chúng ta đến rất đúng lúc."
Có tu sĩ Tinh Nguyệt tông mang theo nịnh hót nói ra: "Theo ta thấy, trái Chu Quả vạn năm này ở Thiên Hoang Bắc Vực chỉ có Thiển sư huynh mới có tư cách hái được."
Thiển Tinh Vũ chắp hai tay sau lưng, thái độ nhàn nhã, nghe lời nói này lại cảm thấy hưởng thụ, nhưng hắn cũng chỉ cười không nói.
"Ha ha!"
Nhưng đúng lúc này, trong bóng tối lại truyền đến một tiếng cười lạnh.
Từng thân ảnh như u linh đi ra, chỉ có tám người nhưng mỗi người đều tản ra hơi thở hết sức nguy hiểm, làm người sợ hãi!
"Người của Vô Ảnh môn !"
"Thiển sư huynh, người dẫn đầu là thiên kiêu Mạc Hiểu Phong của Vô Ảnh môn!"
Thiển Tinh Vũ ừ một tiếng, thần sắc như thường, giống như sớm có đoán trước.
Khóe miệng Mạc Hiểu Phong cong lên, sâu kín nói: " Chu Quả vạn năm, Bắc Vực chỉ có Thiển Tinh Vũ mới có tư cách hái được, đúng là khẩu khí thật lớn, cũng không sợ cắn trúng đầu lưỡi!"
"A "
Thiển Tinh Vũ mỉm cười, hỏi ngược lại: "Mạc huynh có gì chỉ giáo? "
"Không có gì."
Mạc Hiểu Phong thần sắc lạnh lùng, nói: "Chỉ là hảo tâm nhắc nhở người nào đó một chút, bên trong thế hệ tuổi trẻ ở Bắc Vực, còn chưa tới phiên ngươi xưng vương xưng bá!"
"Làm càn!"
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng sánh ngang cùng Thiển sư huynh của chúng ta!"
"Hừ, Thiển sư huynh tu luyện ra Kim Đan dị tượng, xếp ở vịt trí chín mươi hai của Dị Tượng bảng, ngươi tính là gì!"
Rất nhiều tu sĩ Tinh Nguyệt tông lớn tiếng quát lớn.
Mạc Hiểu Phong cười hắc hắc, nói: "Nếu là liều mạng tranh đấu, hươu chết vào tay ai thì vẫn chưa chắc đâu!"
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa Vô Ảnh môn, Tinh Nguyệt tông lập tức trở nên căng thẳng, tùy thời đều có thể xảy ra ra một trận đại chiến!
"Ha ha ha!"
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười dài hào phóng truyền đến.
"Tình cảnh náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu ta được!"
Nghe được giọng nói này, vẻ mặt Mạc Hiểu Phong khẽ thay đổi.
Thiển Tinh Vũ vốn đang bình tĩnh như thường cũng nhíu nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia kiêng kị.
Hơn mười vị Kim Đan Chân Nhân mặc đạo bào đỏ như lửa cùng xâm nhập tới cung điện dưới đất.
Người cầm đầu có thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, sải bước đi tới, toàn thân tản ra một hơi thở nóng bỏng, chính là thiên kiêu Hỏa Vân cốc-Vương Viêm!
Thiển Tinh Vũ tu luyện Kim Đan dị tượng là Nhật Nguyệt Tinh Quang, Vương Viêm tu luyện ra Kim Đan dị tượng là Liệt Hỏa Phần Thành, đều xếp trên Dị Tượng bảng!
Hơn nữa, Liệt Hỏa Phần Thành xếp ở hạng tám mươi chín, còn cao hơn Nhật Nguyệt Tinh Quang.
"Rất tốt, rất tốt!"
Ánh mắt Vương Viêm nóng bỏng, đảo qua đám người, chiến ý cuồn cuộn, gật đầu nói: "Vừa vặn tất cả mọi người đều ở đây, mảnh linh điền dược viên này và cả Chu Quả vạn năm kia, Vương Viêm ta đều muốn! Ai dám không phục, ta sẽ trấn áp hắn!"
"Hừ!"
Mạc Hiểu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đòi ăn nhiều như thế mà không sợ ăn đến bể bụng "
"Vương huynh, việc này cũng nên có trước sau."
Thiển Tinh Vũ khẽ gật đầu một cái, nhàn nhạt nói ra: "Mảnh linh điền dược viên cùng Chu Quả này, là Tinh Nguyệt tông ta phát hiện trước."
"Ha ha ha ha!"
Vương Viêm cười to, chỉ vào ba người bên cạnh linh điền dược viên nói ra: "Thiển Tinh Vũ, ngươi đừng tỏ vẻ chính nhân quân tử! Muốn nói tới trước sau, là ba người bọn họ phát hiện nơi đây trước, có quan hệ gì tới ngươi!"
Ba người Huyền Dịch vẫn luôn ngồi bên cạnh linh điền dược viên.
Nhưng sau khi Kim Đan Chân Nhân của ba đại tông môn Tinh Nguyệt tông, Vô Ảnh môn, Hỏa Vân cốc xông vào, không coi ai ra gì mà cãi vả sẽ phân chia linh điền dược viên như thế nào, hoàn toàn là làm như không thấy ba người.
Thẳng đến lúc này, chú ý của mọi người mới rơi vào ba người Huyền Dịch.