Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 542: Mười đại thượng môn

Chương 542: Mười đại thượng môn
Tu sĩ của ba đại môn phiệt kia giống như bị cố định ở trên không trung vậy, không ai động đậy, câm như hến.
Sau khi kiếm khách mặc áo đen kia xuất hiện, ngay cả Thác Bạt Phong mới vừa rồi còn lộ ra khí thế hung ác ngập trời, không ai bì nổi, lúc này đều yên tĩnh trở lại, chỗ sâu trong đôi mắt, toát ra một tia kiêng kị.
Một màn trong dự liệu của đám người chưa từng xuất hiện.
Tương phản, ở dưới vô số ánh mắt nhìn soi mói, kiếm khách mặc áo đen kia cứ bước từng bước một như vậy, không nhanh không chậm, từ dưới chân của ba đại môn phiệt tiến lên.
Đoạn khoảng cách này, đối với tu chân giả mà nói, cũng không tính là dài.
Nếu nhe triển khai thân pháp, hay là ngự kiếm mà đi, cũng chỉ tốn thời gian hơn một trăm lần hô hấp mà thôi.
Nhưng, kiếm khách mặc áo đen này, lại đi ròng rã một phút!
Quỷ dị hơn là, trong toàn bộ quá trình, không có bất cứ người nào ra mặt ngăn cản, thậm chí còn không có người nào nói chuyện.
Thật giống như, yết hầu của tất cả mọi người bị giữ lại!
Mộ Dung Vô Song hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn kiếm khách mặc áo đen, mang theo một loại tình cảm không rõ, giống như là thương tiếc, giống như là ái mộ, giống như là lo lắng... Phức tạp khó hiểu.
Đối với ánh mắt nóng hừng hực của đám người xung quanh, kiếm khách mặc áo đen giống như không hề hay biết.
Ánh mắt của hắn có chút tan rã, giống như là không tìm thấy tiêu điểm, từng bước từng bước đi tới, vẫn là tốc độ không vội không chậm, duy trì bước tiến của mình, dần dần biến mất ở bên trong tầm mắt của mọi người.
"Người kia là ai thế?"
Đông đảo tu sĩ vây xem cũng không phải làngười ngu, dần dần nghĩ ra điều bí ẩn bên trong.
"Bốn Đại Môn Phiệt chỉ thiếu một, người này có thể là thiên kiêu của Độc Cô thị!"
"Ngươi nói như vậy, ta ngược lại lại nhớ ra, Kim Đan Cảnh trong Độc Cô thị thật sự là có một Kiếm tu đáng sợ, tên là Độc Cô Kiếm, trời sinh vì kiếm mà sống."
"Ta cũng từng nghe nói tới hắn. Nghe nói tính tình của người này quái gở, không có người thân, không có bạn bè, mấy chục năm qua, bên người chỉ có một trường kiếm vỏ đen làm bạn, chân chính đạt đến cảnh giới 'Trừ kiếm ra, không còn có vật gì khác nữa'."
Nghe được tiếng nghị luận xung quanh, Bạch Vũ Hàn nhỏ giọng nói: "Đông Thanh, xem ra Độc Cô thị đã từ bỏ tranh đoạt Chu Quả, nếu không cũng sẽ không chỉ phái một người đến đây."
"Chưa hẳn."
Mộ Đông Thanh lắc đầu, nói: "Chu Quả xuất thế, chỉ có một hai người đến đây, trừ loại người từ bỏ tranh đoạt Chu Quả, dự định đục nước béo cò như chúng ta ra, còn có một khả năng khác."
"Là gì?” Bạch Vũ Hàn hỏi.
"Người này rất đáng sợ, thậm chí đã không cần người khác trợ giúp!"
Trên không trung, ngay lúc nhìn thấy kiếm khách mặc áo đen xuất hiện, Thác Bạt Phong cũng đã thu Kim Đan Dị Tượng lại.
Sau khi thấy kiếm khách mặc áo đen đã hoàn toàn biến mất, Thác Bạt Phong mới dãn nhẹ một hơi, cười nói: "Ta vốn còn đang tự hỏi, ba đại môn phiệt tề tụ, tại sao không trông thấy người của Độc Cô thị, thì ra là tên mặt đơ này đến rồi."
Mặt của liếm khách áo đen kia luôn không biểu tình, hai chữ mặt đơ, tự nhiên chỉ là lời nói cười nhạo của Thác Bạt Phong.
Cách đó không xa, có tu sĩ không nhịn được cười, nói: "Mặt đơ, hắc hắc, thật đúng là chuẩn xác."
"Ừm?"
Mộ Dung Vô Song sầm mặt lại, quay người lại nhìn.
Chỉ thấy nàng này không nói lời nào, vung tay áo lên, một luồng sáng màu đỏ bỗng nhiên bắn ra, trong chớp mắt chui vào bên trong mi tâm của tu sĩ kia, biến mất không thấy đâu nữa.
Phốc một tiếng.
Đầu của người nọ nổ tung, máu não văng khắp nơi, ngã xuống đất bỏ mình!
Quần tu xôn xao.
Những tu sĩ khác đứng bên cạnh bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lùi ra ngoài, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lên nữ tử tuyệt sắc đang đằng đằng sát khí, đứng ở trên chiến xa cổ lão ở trên bầu trời.
Mộ Dung Vô Song lạnh mặt, chậm rãi nói: "Người của Bốn Đại Môn Phiệt, cũng là các ngươi có thể cười sao?"
Không có người đáp lời.
Thác Bạt Phong, Vũ Văn Vũ Giáp, Mộ Dung Vô Song đạp không mà đứng, như sao vây quanh trăng sáng, ánh sáng bắn ra bốn phía, giống như là thần minh xuống trần, bễ nghễ Bát Hoang!
Ở dưới áp lực như vậy, ai dám lên tiếng?
Mộ Dung Vô Song quay đầu, liếc Thác Bạt Phong một cái, lạnh lùng nói: "Thác Bạt Phong, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tốt nhất quản lý miệng của ngươi cho tốt, coi chừng họa từ miệng mà ra!"
"Ha!"
Sau khi liếm khách áo đen rời đi, Thác Bạt Phong lại khôi phục kiêu căng phách lối, cười to nói: "Ai cần ngươi lo? Lão tử thích nói cái gì thì nói cái đó!"
“Được !"
Ánh mắt của Mộ Dung Vô Song lạnh lẽo, nói: "Ngươi có gan lớn như thế, bây giờ đi ngay tới trước mặt Độc Cô, lặp lại một lần câu nói vừa rồi của ngươi đi!"
Sắc mặt của Thác Bạt Phong âm trầm, hừ một tiếng, nhưng lại không dám phản bác.
Mộ Dung Vô Song thở một hơi dài nhẹ nhõm, ổn định tâm thần, nhàn nhạt nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, có tin tức truyền đến, đệ tử truyền thừa của Mười Đại Thượng Môn ở Bắc Vực, đều đã xuống núi."
Nghe được câu này, Thác Bạt Phong, Vũ Văn Vũ Giáp đều nhíu chặt lông mày.
"Muốn ngắt lấy Chu Quả, xưng vương Kim Đan Cảnh trên Bắc Vực, không dễ dàng như vậy! Truyền nhân của Thượng Cổ thế gia trên Bắc Vực xuất hiện, đều là chuyện có thể!"
Nói xong câu đó, Mộ Dung Vô Song phất phất tay, dẫn theo mấy chục chiếc chiến xa sau lưng, mau chóng đi vào trong Phế tích Đại Càn.
Thác Bạt Phong, Vũ Văn Vũ Giáp cũng tỉnh táo lại, ngầm hiểu lẫn nhau lựa chọn từ bỏ tranh đấu, riêng phần mình rời đi.
Trong nháy mắt, trên không trung ở ranh giới phế tích, lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
"Hắc! Quần hùng tranh giành, xem ra xem như là thiên kiêu của Bốn Đại Môn Phiệt, cũng chưa chắc đã có thể hái được Chu Quả."
“Không sai, không nghe nói đệ tử truyền thừa của Mười Đại Thượng Môn của Bắc Vực đều chạy tới sao, đến lúc đó, tất nhiên sẽ không thể thiếu một trận đại chiến giữa các thiên kiêu!"
"Xem ra, quả Chu Quả này không chỉ là thiên tài địa bảo, còn có ý nghĩa ở cấp độ sâu hơn. Ai tranh đoạt Chu Quả, người đó là Chân Nhân đệ nhất ở Bắc Vực!"
"Lại thêm hai mươi năm nữa, chính là thời điểm Chiến Trường Thượng Cổ trung cấp mở ra. Lần này các đại tông môn thế lực tề tụ, thiên kiêu ở Bắc Vực, nhất định phải quyết ra cao thấp."
Nghe nghị luận xung quanh, Mộ Đông Thanh, Bạch Vũ Hàn liếc nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
Thế cục ở Phế tích Đại Càn, so với trong tưởng tượng của hai người còn hỗn loạn, còn đáng sợ hơn!
"Mười Đại Thượng Môn là gì?” Bạch Vũ Hàn hỏi.
Mộ Đông Thanh lộ ra vẻ hồi ức, nói: "Nghe Nguyên Anh Chân Quân trong cung trong lúc vô tình nhắc qua một lần, nghe nói ở phía dưới Tiên môn, Ma môn, Phật môn, còn có một trăm linh tám Thượng môn, phần lớn đều tụ tập ở Trung Châu, rải rác ở bốn vực tương đối ít, Bắc Vực có mười nơi."
"Tông môn như thế nào, mới có thể được phong làm 'Thượng môn'?"
"Không rõ ràng."
Mộ Đông Thanh lắc đầu, nói: "Nghe nói, tông môn thế lực được xưng là 'Thượng môn', nhất định phải có Hợp Thể Đại Năng tọa trấn mới được!"
Hợp Thể Đại Năng!
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Bạch Vũ Hàn chấn động.
Tu chân có chín đại cảnh giới, Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phản Hư, Pháp Tướng, Hợp Thể, Đại Thừa, còn có Độ Kiếp ở trong truyền thuyết.
Mặc dù Đại Chu có thể thành lập một vương triều, gần vạn năm không suy yếu, cũng là bởi vì Vương triều Đại Chu có một vị Pháp Tướng Đạo Quân tọa trấn.
Thượng môn có Hợp Thể Đại Năng trấn giữ, thực lực sẽ kinh khủng tới bực nào?
Môn hạ của những môn phái này, sẽ có bao nhiêu Pháp Tướng Đạo Quân?
Thiên kiêu môn hạ của chúng, sẽ có thực lực như thế nào?
Chỉ có chân chính rời khỏi Đại Chu, mới có thể biết thiên ngoại hữu thiên, mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của toàn bộ Tu Chân Giới.
Nếu như tiến vào Trung Châu vốn là nơi tu chân khởi nguồn, văn minh tu chân mạnh mẽ nhất, nơi các đại tông môn siêu cấp, thế lực tụ tập nhiều nhất, như vậy sẽ là n cảnh tượng mênh mông như thế nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất