Chương 67: Toàn lực quần nhau
Nghe được câu này, Huyền Dịch khẽ cười một tiếng: "Ha ha, dù sao thì Phiêu Miễu Phong của chúng ta cũng là một trong năm tông môn lớn của Vương triều Đại Chu, cũng coi như là một chỗ động thiên phúc địa hiếm có, con khỉ này cũng quá thông mình đi, còn biết lên núi bái sư học nghệ."
" Ừ, thân pháp của con khỉ này không tệ, không biết có thể chống đỡ bao lâu ở phía dưới thế công của Tiểu Hạc."
"Nghe tiếng kêu của Tiểu Hạc, hình như đã có chút tức giận, ha ha!"
"Con khỉ này sắp gặp xui xẻo rồi."
"Đi thôi, cùng đi nhìn thử xem."
Trên mặt Văn Hiên, Huyền Dịch lộ ra ý cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, riêng phần mình mang theo một vị đạo đồng, rời mặt đất bay lên không, mau chóng bay tới đỉnh núi xa xa.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Xuyên qua màn sương mù dày đặc, nụ cười trên mặt Văn Hiên và Huyền Dịch dần dần biến mất, ánh mắt trở nên quái dị, giống như thấy được một màn để cho hai người khó tin.
Sau khoảng yên lặng ngắn ngủi.
"Khục, bóng đen kia... Hình như không phải là khỉ" Huyền Dịch chỉ bóng đen vẫn còn đang leo lên ngọn núi, giọng nói có chút do dự, ho nhẹ một tiếng.
"Ừm... Hình như là một người." Văn Hiên cười khan một tiếng, mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Hai người vốn là thủ tọa một phong, lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, không khỏi cảm thấy trên mặt nóng lên từng trận t.
Trên thực tế, chuyện này cũng không thể trách hai người được.
Từ xa nhìn lại, bóng đen ở trên ngọn núi kia mơ hồ không rõ, đông vọt một chút, tây vọt một chút, còn linh hoạt nhẹ nhàng hơn cả khỉ, mặc dù hai người là Kim Đan chân nhân, kiến thức rộng rãi, lại không nghĩ rằng bóng đen kia lại là một người!
Mấy người đã tới rất gần, vẻ mặt hai người lại tiếp tục thay đổi.
"Đó... Hình như không phải là một người."
"Ừm... Hẳn là hai người."
Lại là một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi.
Văn Hiên giận tái mặt, nhịn không được phàn nàn nói: "Người này có bệnh à, leo núi còn chưa tính, trong tay còn kéo theo một tên nhóc mập mạp là muốn làm gì?"
"A, không đúng, lưng người này còn đeo cung, hông đeo đao, cách ăn mặc này hình như đã nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ." Huyền Dịch đột nhiên nói.
Nhưng vào lúc này, đạo đồng béo ở bên cạnh Văn Hiên lại lộ ra vẻ kích động, chỉ vào bóng người đang chợt tới chợt lui ở trên vách núi la lớn: "Thủ tọa đại nhân, chính là hắn! Vị thư sinh kia!"
...
Trên vách núi dựng đứng.
Mỗi một lần Tiên Hạc vỗ cánh, Tô Tử Mặc lập tức áp sát vào vách đá, năm ngón tay dùng sức, móc thật sâu vào trong nham thạch, hai chân cũng giống như thế.
Nham thạch cứng rắn, ở dưới ngón tay của Tô Tử Mặc, mềm mại giống như là một khối đậu hủ.
Những phàm nhân khác muốn leo lên núi, cũng phải tìm kiếm một chút chỗ bám.
Mà Tô Tử Mặc lại không cần phải làm như thế.
Nếu như không có Tiên Hạc cản đường, ngọn núi này ở dưới chân của Tô Tử Mặc giống như là đất bằng mà thôi.
Bây giờ, đông đảo phàm nhân ở sau lưng Tô Tử Mặc, đều đã bị Tiên Hạc vỗ hai cánh tạo ra cuồng phong thổi rơi, chỉ còn lại một mình Tô Tử Mặc còn đang leo núi.
Nói chuẩn xác thì phải là hai người, trong tay Tô Tử Mặc còn dắt theo một tên nhóc mập mạp nữa.
Trong ánh mắt của Tiên Hạc bắt đầu lóe ra một chút tức giận, huýt dài một tiếng, bay lên cao, đột nhiên sà xuống, nhô ra một đôi móng sắc, vồ tới người Tô Tử Mặc.
Cú bổ nhào này rất là hung mãnh.
Tô Tử Mặc muốn né tránh, đã không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt này, Tô Tử Mặc đột nhiên buông tay, thân hình bỗng nhiên rơi xuống nửa mét, bàn tay lại vươn ra, vững vàng móc sâu vào trong vách đá!
Răng rắc!
Ngay ở trên đỉnh đầu Tô Tử Mặc, một khối nham thạch lớn bị vuốt sắc của Tiên Hạc chụp vỡ nát, đá vụn bắn ra, rơi ở trên mặt, nhưng Tô Tử Mặc vẫn làm như là không hề hay biết.
Có vài hòn đá nện lên trên người nhóc mập mạp, thân thể to mập kia rõ ràng là run lên một cái.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, đột nhiên tung tên nhóc mập mạp kia lên, quát khẽ: "Đừng giả chết nữa, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống!"
Nhóc mập mạp giật mình, mở đôi mắt nhỏ ra, vội vàng nói: "Đại ca, ngươi đừng làm ta sợ, ta sai rồi."
"Có còn muốn lên núi hay không?" Tô Tử Mặc nhanh chóng hỏi.
"Muốn, đương nhiên là muốn rồi."
"Bám lên trên lưng ta, chính ngươi ôm chặt lấy, rơi xuống cũng đừng trách ta."
"Được, được!"
Nhóc mập mạp động mấy lần, hai tay, hai chân đã vòng quanh cổ và hông của Tô Tử Mặc, như một con bạch tuộc nằm ở trên lưng hắn.
Kể từ đó, mặc dù Tô Tử Mặc vẫn phải mang theo một người, nhưng lại rảnh thêm một bàn tay nữa.
Ban đầu lúc Tiên Hạc công kích, cũng không tính là ác liệt, giống như là không có ý muốn đả thương người, mà chỉ là muốn ngăn cản Tô Tử Mặc lên núi.
Sau nhiều lần tấn công vô hiệu, Tiên Hạc đã bị chọc giận, lần công kích vừa rồi kia, nếu như Tô Tử Mặc không né tránh kịp, rất có thể đã bị móng vuốt của Tiên Hạc chụp vỡ đầu rồi!
Đối mặt một con Linh Yêu Trúc Cơ sơ kỳ đã tức giận, Tô Tử Mặc không dám khinh thường, lúc này mới để cho nhóc mập mạp bám vào sau lưng, dự định để trống ra hai tay để có thể đọ sức.
Nói một cách công bằng.
Tô Tử Mặc mới chỉ tu luyện đến thiên thứ ba trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, còn không phải là đối thủ của Linh Yêu, dù rằng con Tiên Hạc này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
Nhưng cũng không phải là Tô Tử Mặc muốn chém giết với Tiên Hạc, mà là muốn thoát khỏi Tiên Hạc chặn đường, đi lên đỉnh núi, như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Vèo!
Tiên Hạc lại một lần nữa lao xuống, hai con ngươi của Tô Tử Mặc sáng rực, hai tay hai chân dùng sức, liên tục lướt ngang ở trên vách núi đá bóng loáng dốc đứng, né tránh công kích của Tiên Hạc, toàn thân phát lực, bỗng nhiên vọt lên trên.
Cạch! Cạch! Cạch!
Ngón tay, ngón chân của Tô Tử Mặc móc sâu vào trong nham thạch, leo lên trên ngọn núi, tốc độ không kém gì lúc chạy ở trên mặt đất!
"Trù trù!"
Tiên Hạc thấy cảnh này, trong lòng lại càng thêm giận dữ, đằng không bay lên, tốc độ cực nhanh, giống như một mũi tên, cấp tốc đi tới sau lưng Tô Tử Mặc, móng vuốt, mỏ sắc không ngừng công kích.
Chiếc mỏ sắc nhỏ dài còn sắc bén hơn cả phi kiếm, mỗi một lần mổ xuống, bên tai Tô Tử Mặc đều vang lên tiếng xé gió, để cho trong lòng người cảm thấy run sợ.
Chỉ cần bị cái mỏ sắc này mổ trúng, trên người sẽ có thêm một cái lỗ máu.
Nhóc mập mạp bị dọa đến mức nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy.
Tô Tử Mặc không ngừng né tránh, gân cốt trong cơ thể cùng vang lên, thân thể lúc co lúc duỗi, máu thịt căng phồng, gân cốt không ngừng lay động, thể năng gần như là đã được phát huy đến cực hạn.
Dựa vào linh giác, Tô Tử Mặc đã mấy lần hiểm lại càng hiểm né tránh được công kích của Tiên Hạc, tiếp tục leo lên phía trên.
Tiếng kêu của Tiên Hạc càng thêm dồn dập, thậm chí còn mang theo một tia sát cơ!
Đỉnh núi đã càng ngày càng gần.
Thế công của Tiên Hạc cũng càng ngày càng mãnh liệt!
...
Trên đỉnh núi, hai đạo đồng trẻ nhìn thấy một màn này, giống như là nhìn thấy kỳ cảnh, vẻ mặt khẩn trương, không khỏi đổ mồ hôi thay cho thư sinh mặc áo bào màu xanh.
Một người một hạc, ở trên vách núi dựng đứng quần nhau đấu sức, mặc dù một phương nhìn như không hề có lực đánh trả, nhưng lại vô cùng kịch liệt, hung hiểm vạn phần.
Thư sinh mặc áo bào màu xanh kia chỉ cần hơi chậm một chút, sẽ có thể táng thân ở phía dưới vuốt sắc của Tiên Hạc!
Văn Hiên và Huyền Dịch cũng là lộ ra vẻ nghiêm túc, mắt nhìn không chớp một màn này, chuẩn bị ra tay cứu người bất cứ lúc nào.
"Nghĩ không ra thư sinh này lại còn có dư lực, sau khi trống ra hai tay, còn có thể leo lên đỉnh núi ở phía dưới thế công của Tiểu Hạc." Trong giọng nói của Huyền Dịch mang theo một tia cảm khái.
Văn Hiên trầm giọng nói: "Nếu như ta không nhìn lầm, đao bên hông và cung trên lưng thư sinh này, đều dùng thiên địa linh vật rèn đúc mà thành, mặc dù là Ngụy linh khí, nhưng hai món Ngụy linh khí này cộng lại cũng phải nặng tới hai ngàn cân!"
Ý bên trong lời nói của Văn Hiên rất rõ ràng, nếu như Tô Tử Mặc bỏ Hàn Nguyệt Đao và Huyết Tinh Cung ra, thân thể nhẹ nhõm, thân pháp sẽ càng thêm linh động, tốc độ sẽ càng nhanh, chỉ sợ là đã leo lên đỉnh núi rồi!
Văn Hiên và Huyền Dịch liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng hai người có ăn ý, trong đầu đồng thời hiện lên một ý nghĩ: "Thư sinh này... Có chút thú vị."