Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 70: Bái nhập Phiêu Miểu Phong

Chương 70: Bái nhập Phiêu Miểu Phong
Chuyện chân chính để cho thủ tọa của ngũ phong khiếp sợ, cũng không phải là Tô Tử Mặc có thể vượt qua tám kiếp.
Mà là một đao kia của Tô Tử Mặc.
Thân là Kim Đan chân nhân, năm người bọn Văn Hiên đều có thể cảm thụ được, lực lượng mà một đao kia bộc phát ra, đã vượt qua một đòn toàn lực của Luyện Khí Sĩ đại viên mãn.
Một phàm nhân, chỉ dựa vào lực lượng thân thể bộc phát ra, đã có thể áp đảo phía trên lực lượng của Luyện Khí Sĩ đại viên mãn, đây là khái niệm gì?
Chứng minh là cơ thể người nọ có thể so với Linh thú, thậm chí so sánh với Linh Yêu Trúc Cơ sơ kỳ, cũng không thua kém bao nhiêu!
Hơn nữa, một đao kia của Tô Tử Mặc còn mang theo sát khí quá nặng.
Có thể chém ra một đao kia, tuyệt đối là máu tươi trên tay sẽ không ít!
Một phàm nhân, làm sao có thể nhiễm nhiều máu tươi như vậy được?
Chuyện càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi hơn là, Tô Tử Mặc lại dám ra tay với Huyền Dịch, hơn nữa lại còn quyết tuyệt như vậy!
Phải biết, Tô Tử Mặc chỉ là một phàm nhân.
Mà Huyền Dịch thân là Kim Đan chân nhân, là thủ tọa của Trận Phong, nếu đã có thể đứng ở chỗ này, tất nhiên là Tiên ở trong mắt phàm nhân rồi.
Một đao kia của Tô Tử Mặc, ẩn chứa ý thí Tiên trong đó!
"Vì sao lại ra tay với ta?" Ánh mắt của Huyền Dịch sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc trầm giọng hỏi.
Trong chốc lát này, Tô Tử Mặc cũng đã đại khái đoán ra được, vừa rồi mình mới rơi vào trong ảo cảnh, tất cả mọi chuyện trong đó, đều chỉ là ảo giác mà thôi.
Tô Tử Mặc có chút cúi đầu, nói: "Vừa rồi ta nghĩ lầm tiền bối ra tay với ta, đẩy ta xuống vực sâu, cho nên mới có một đao này."
Đáp án này, tự nhiên đã ở trong dự đoán của thủ tọa của ngũ phong.
Nhưng càng là như thế, năm người lại càng cảm thấy khó giải quyết.
Đây là một người kiệt ngạo khó thuần, không cần quan tâm ngươi là tiên nhân hay là có thế lực nào làm chỗ dựa, nếu như dám can đảm phạm ta, ta sẽ dám giết ngươi!
Tô Tử Mặc ở trong mắt năm người giống như là một thanh kiếm sắc bén mới ra khỏi vỏ, chém sắt như chém bùn, không chỉ là có thể đả thương địch thủ, còn có thể làm bản thân mình bị thương.
Dạng người này bái nhập tông môn, khó có thể nói rõ là phúc hay là họa.
Nhưng tâm tính của Tô Tử Mặc cũng là hiếm có, ý chí kiên định, thậm chí còn vượt qua tám kiếp, thiên tài như thế này quả là ngàn năm mới có một, nếu như Phiêu Miễu Phong bỏ lỡ, lại có chút không nỡ.
Huống chi, Tô Tử Mặc đã thông qua ba cửa ải kiểm tra của tông môn.
Thủ tọa của ngũ phong liếc nhau, đều có chút khó có thể quyết định chắc chắn.
Theo lý mà nói, dạng người thế này, thủ tọa của Linh Phong là Văn Hiên sẽ lập tức thu làm môn hạ, nhưng lúc này, hắn lại vẫn không lên tiếng.
Văn Hiên suy nghĩ một chút, lấy ra một khối Trắc Linh Thạch từ trong túi trữ vật, đưa cho Tô Tử Mặc, trầm giọng nói: "Ngươi thử lại linh căn một chút đi."
Tô Tử Mặc nắm chặt lấy Trắc Linh Thạch.
Trên Trắc Linh Thạch có ánh sáng màu hồng tỏa ra rực rỡ, tản ra một tia cực nóng.
Ngũ phong thủ tọa thấy cảnh này, âm thầm gật đầu.
Hỏa thuộc tính, Thiên Linh Căn, không hề sai.
Suy nghĩ của năm người còn chưa biến mất, chỉ thấy Trắc Linh Thạch giống như là bốc cháy lên, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, từ trong kẽ ngón tay của Tô Tử Mặc rơi xuống.
Đám người sững sờ tại chỗ.
Đây là tình huống như thế nào?
Vẻ mặt của đạo đồng béo kích động, chỉ vào Tô Tử Mặc nói: "Thủ tọa đại nhân, ngài xem, con nói không sai chứ!"
Thủ tọa của ngũ phong vốn là Kim Đan chân nhân, nhưng chưa từng thấy qua bởi vì đo linh căn, lại có thể đốt Trắc Linh Thạch thành tro.
Kỳ quái.
Nhưng vào lúc này, trong đầu năm người vang lên một giọng nói uy nghiêm.
"Sát khí của kẻ này quá nặng, quá mức khắc nghiệt, nếu đã là Hỏa Linh Căn, có thể để cho hắn bái nhập Khí Phong, tu tập thuật luyện khí, mài đi sự sắc bén trên người, sau đó sẽ tính tiếp."
Đây là tông chủ của Phiêu Miễu Phong truyền âm tới, trừ thủ tọa của ngũ phong, người khác đều không thể phát hiện ra.
Thủ tọa của Khí Phong chính là lão già họm hẹm ăn mặc lôi thôi lếch thếch ở trên đỉnh núi kia.
Lão già này nhìn Tô Tử Mặc cười hắc hắc, nói: "Đi thôi, theo lão già ta trở về Khí Phong, sau này ngươi chính là đệ tử thí luyện của Phiêu Miễu Phong, người bên trong Khí Phong.
"Được."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Ba người bọn nam tử cao ngạo, nữ tử mặc áo trắng, nhóc mập mạp thuận lý thành chương bái nhập Linh Phong, còn dư lại ba phàm nhân, riêng phần mình đi Đan Phong, Trận Phong và Phù Phong.
Lão già vung ông tay áo dính đầy mỡ màng, cuốn Tô Tử Mặc lên, đi khỏi đỉnh núi.
Cũng không lâu lắm, Tô Tử Mặc đã được đưa tới Khí Phong, lão già kia nói: "Sau này ta chính là sư tôn của ngươi, Khí Phong của chúng ta cũng không có nhiều quy củ, ngươi có thể gọi ta là lão đầu."
"Tiết Nghĩa, đúng, chính là ngươi, tới đây!"
Lão già vẫy vẫy tay với một qua đệ tử đang đi ngang qua ở cách đó không xa.
Thân hình của tên đệ tử tên là Tiết Nghĩa này rất gầy yếu, bước nhanh chạy tới, hướng về phía lão già kia hơi hành lễ một cái, cung kính gọi một tiếng: "Sư tôn."
"Đây là Tô Tử Mặc, là người vừa mới bái nhập tông môn, là sư đệ của ngươi, ngươi dẫn hắn đi lĩnh một khối lệnh bài của tông môn, lĩnh mấy món đồ vật cho đệ tử thí luyện, lại dẫn hắn đi chọn một động phủ."
Sau khi lão già nói xong, vẩy vẩy tay áo bào, phiêu nhiên mà đi.
"Vậy phải phiền phức sư huynh rồi." Tô Tử Mặc ôm quyền.
Tiết Nghĩa cười cười, khoát tay nói: "Không có việc gì, không cần khách khí."
Tiết Nghĩa dẫn Tô Tử Mặc đi vào một tòa lầu các to lớn hùng vĩ, giới thiệu nói: "Đây là Linh khí các, là tiêu chí của Khí Phong chúng ta, đệ tử thí luyện bên trong ngũ phong muốn có được Linh khí, đều phải tới này dùng điểm cống hiến để đổi lấy. Điểm cống hiến của tông môn rất quan trọng, có thể đổi lấy vật phẩm dùng để tu luyện như Linh thạch, đan dược, còn có công pháp bí tịch."
"Làm sao để kiếm điểm cống hiến?" Tô Tử Mặc hỏi.
"Ở bên trong ngũ phong, đều có một khối bia đá ghi nhiệm vụ, thường cách một đoạn thời gian sẽ đổi mới nhiệm vụ, đều sẽ ban thưởng điểm cống hiến, đương nhiên là nhiệm vụ có độ khó càng lớn, thì sẽ lấy được càng nhiều điểm cống hiến."
Tiết Nghĩa dẫn Tô Tử Mặc đi tới trước Linh khí các, hành lễ với lão giả giữ cửa, nói: "Tiền bối, đây là đệ tử mới tới của Khí Phong, đến nhận một khối lệnh bài của tông môn."
"À, tên là gì?"
Lão giả thủ vệ mở đôi mắt nhập nhèm ra, uể oải hỏi.
"Tô Tử Mặc."
Lão giả thủ vệ lấy một khối lệnh bài chế bằng ngọc từ trong túi trữ vật ra, một mặt khắc đầy đường vân thần bí, một mặt khác bóng loáng trống không.
Đầu ngón tay của lão giả thủ vệ bắn ra một luồng linh khí, viết xuống ba chữ Tô Tử Mặc xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên mặt bóng loáng trống không kia.
Lão giả thủ vệ tiện tay quăng ra, lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tô Tử Mặc nhận lấy lệnh bài, nhìn kỹ một chút, cũng không phát hiện ra có chỗ nào thần kỳ.
Tiết Nghĩa cười nói: "Sư đệ, ngươi cũng đừng xem nhẹ khối lệnh bài của tông môn này, mang theo lệnh bài, sẽ có thể tự do ra vào tông môn, đại trận sương mù ở phía ngoài cũng không vây khốn được ngươi."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, thận trọng cất lệnh bài vào trong ngực.
Tiết Nghĩa vỗ ót một cái, giống như là nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn về phía lão giả thủ vệ, cười hỏi: "Tiền bối, ngài quên cho một vật rồi à?"
Mắt của lão giả thủ vệ kia cũng không mở ra, trở tay lấy một cái túi trữ vật ném tới.
Tiết Nghĩa nhận lấy, đưa cho Tô Tử Mặc nói: "Sư đệ, trong này có một bản Khuy Linh thuật, còn có một bản Ngưng Khí Quyết, ngoài ra còn có mười khối hạ phẩm linh thạch, ngươi cất kỹ đi."
Tiết Nghĩa biết là Tô Tử Mặc còn chưa Ngưng Khí, lập tức mở túi trữ vật ra, lấy hai quyển sách bên trong ra, đặt vào trong tay Tô Tử Mặc.
Tiết Nghĩa tế ra phi kiếm, để cho Tô Tử Mặc nhảy lên, dưa hắn đi lên giữa sườn núi, chỉ vào từng dãy động phủ nói: "Đệ tử trên Khí Phong chúng ta có rất ít, phần lớn động phủ đều còn trống không, sư đệ tùy tiện chọn một đi."
Tô Tử Mặc nghĩ đến chuyện mình còn phải tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, nên quyết định một động phủ ở nơi hẻo lánh, xem như là đã ổn định ở Phiêu Miễu Phong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất