Chương 82: Xích Kim Tinh Thạch
Thần bí tráng hán kia dĩ nhiên chính là Tô Tử Mặc.
Bên trong bãi đá lớn, Tô Tử Mặc biến về hình dáng của mình, một lần nữa mặc thanh sam vao, khôi phục bộ dáng là thư sinh, sau đó khống chế phi kiếm nhanh chóng chạy về phía khu vực trung tâm của bãi đá lớn.
Tô Tử Mặc lựa chọn thay hình đổi dạng như thế vì đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định.
Mặc dù năm người Chu Vĩ đến gây sự với Tô Tử Mặc, nhưng loại chuyện này trở lại tông môn rất khó nói rõ, nếu năm người kia cứ thề thốt phủ nhận, hắn cũng không có cách nào.
Đánh năm người này trọng thương, ngược lại Tô Tử Mặc sẽ dễ bị trừng phạt.
Một mặt khác là năng lực cận chiến là át chủ bài của Tô Tử Mặc, hắn không muốn lộ ra sớm.
Hơn nữa chỉ có thay hình đổi dạng, hắn mới có thể thuận lý thành chương cướp lấy Linh thạch, đan dược trong trong túi trữ vật của năm người.
Mặc dù trong lòng năm người có vô số ủy khuất nhưng cũng không có chỗ để kể ra.
Bởi vì thế gian này căn bản không có tráng hán thần bí này.
Dần dần đi sâu vào trung tâm rừng rậm, Tô Tử Mặc thu phi kiếm lại, hạ xuống mặt đất.
Trong rừng rậm, ở khắp nơi đều có nguy hiểm, dù sao Tô Tử Mặc ngự kiếm đi cũng không linh hoạt bằng trên mặt đất, nếu gặp phải hung hiểm, cũng có thể lập tức tránh đi.
Dọc theo con đường này, Tô Tử Mặc cảm nhận được không ít khí tức linh thú.
Nhưng Tô Tử Mặc cũng không chém giết cùng những linh thú này, mà tận lực tránh gặp phải bọn chúng, đi thẳng đến khu vực trung tâm bãi đá lớn.
Cách đó không xa, có một rừng đá nhỏ.
Từng khối đá Xích Kim thạch dựng đứng trên mặt đất, lóe ra quang mang, Tô Tử Mặc thận trọng lặng lẽ đi qua.
Ở trong bãi đá này, Tô Tử Mặc cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm.
Nơi đây khẳng định có Linh thú, hoặc là Linh Yêu cực kỳ cường đại!
Ở chính giữa bãi đá, bên cạnh một khối to lớn đá Xích Kim, có một con Linh thú toàn thân đầy vảy giáp nằm trên mặt đất, vảy giáp lóe ra ánh sáng kim loại lạnh lùng, trên đuôi lớn mọc đầy gai ngược, đầu, tứ chi đều có vảy giáp bao lại.
Phệ Kim Thú!
Loại thú này thôn phệ các loại linh tài khoáng thạch mà sống, tính tình âm lãnh, thân thể có vảy giáp bảo vệ nên đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, gần như không có nhược điểm.
Phệ Kim Thú trước mắt này, rõ ràng đã sắp tu luyện tới cảnh giới Linh Yêu!
Có chút khó giải quyết.
Tô Tử Mặc thầm nhíu mày.
Nếu như là loại Linh thú khác, Tô Tử Mặc đều có tự tin có thể chém giết một trận, nhưng đối mặt với Phệ Kim Thú, hắn lại căn bản không có chỗ xuống tay.
Nhưng đúng lúc này, Phệ Kim Thú vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh như băng trực tiếp rơi vào trên người Tô Tử Mặc, sát ý bắn ra!
"Rống!"
Phệ Kim Thú đột nhiên đứng dậy, nhìn Tô Tử Mặc rồi rít lên một tiếng, chạy vội xông tới.
Tô Tử Mặc híp mắt một cái, hàn quang lấp lóe, hai chân bỗng nhiên phát lực, phóng ra Lê Thiên Bộ, dưới chân khẽ cày xuóng, trên mặt đất lập tức hiện ra hai khe rãnh, bùn đất cuồn cuộn.
Đối mặt với Phệ Kim Thú đánh giết tới, Tô Tử Mặc không tránh không né, khí thế kéo lên, sau Lê Thiên Bộ chính là một chiêu Thiếp Sơn Kháo, cả người đánh về phía trước!
Ầm!
Một người một thú nặng nề va vào nhau!
Tô Tử Mặc lui nửa bước, mà Phệ Kim Thú trực tiếp bị đụng bay, đụng nát mấy khối đá Xích Kim mới dừng lại.
"Ha ha!"
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng.
Lúc này, Tô Tử Mặc mới ý thức tới, có bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương làm cơ sở, sau đó được linh khí rèn luyện, nhục thể của hắn đã đạt tới một cảnh giới cực kì khủng bố.
Cho dù là lực lượng Phệ Kim Thú cũng không thể ngăn cản công kích của hắn!
Trong mắt Phệ Kim Thú lướt qua vẻ kinh hoảng.
Tô Tử Mặc triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, trong chớp mắt đã chạy tới trước người Phệ Kim Thú, rút Hàn Nguyệt đao từ trong túi trữ vật ra, chém xuống đầu của Phệ Kim Thú.
Coong!
Tia lửa bắn tứ tung.
Hàn Nguyệt đao bị bắn ra, Phệ Kim Thú không bị thương chút nào.
Cùng lúc đó, Phệ Kim Thú lại vung cái đuôi lớn tráng kiện mọc đầy gai nhọn, quét ngang một cái, thế mà lại đập trúng ngực của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc thấy thế vội vận chuyển tâm pháp Huyết Nhục Hóa Thạch, huyết nhục bành trướng, cứng rắn như đá.
Ầm!
Tô Tử Mặc ngã ra ngoài, nặng nề đụng vào khối đá Xích Kim lớn nhất trong rừng đá kia, khối đá Xích Kim sau lưng xuất hiện vết rách chằng chịt.
Phệ Kim Thú nhìn qua khói đá Xích Kim sau lưng Tô Tử Mặc, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Tô Tử Mặc vuốt vuốt ngực, cất Hàn Nguyệt đao vào trong túi trữ vật.
Đối mặt với Phệ Kim Thú, Hàn Nguyệt đao đã vô dụng, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể, mới có thể chém giết được nó!
Một người một thú lần thứ hai xông vào nhau.
Phệ Kim Thú mở rộng miệng máu, muốn cắn tới cổ của Tô Tử Mặc.
Thần sắc Tô Tử Mặc không thay đổi, đột nhiên vươn hai tay ra, mỗi tay bắt được hàm trên hàm dưới của Phệ Kim Thú, dùng sức lôi kéo ra phía ngoài.
Tê!
Tô Tử Mặc đột nhiên hít sâu một hơi, giống như Cự Mãng Thực Nhật, ngực không ngừng cao lên, hai tay bỗng dưng lớn thêm một vòng, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, từng mạch máu giống như rắn xanh bò đầy cánh tay, nhìn mà giật mình!
"Rách ra cho ta!"
Tô Tử Mặc gầm nhẹ một tiếng, hai tay đột nhiên xé mạnh ra!
Xoẹt xẹt!
Huyết vụ tràn ngập, một đống nội tạng rơi ra ngoài, mùi tanh bốc lên.
Phệ Kim Thú lại bị Tô Tử Mặc xé thành hai nửa!
Tô Tử Mặc thở hổn hển, tiện tay ném thi thể Phệ Kim Thú sang một bên, bắt đầu thu thập đá Xích Kim trên mặt đất.
"Ừ"
Hai mắt Tô Tử Mặc tỏa sáng.
Bên trong một đống đá Xích Kim vỡ vụn, hiện ra một tảng Xích Kim Tinh Thạch lớn, gần như trong suốt, lóe ra ánh sáng thần bí.
"Xích Kim Tinh Thạch!"
Tô Tử Mặc kinh hô thành tiếng.
Xích Kim Tinh Thạch là đá Xích Kim cực phẩm, rất khó sinh ra, cũng là linh tài quan trọng để luyện chế trung phẩm Linh khí, thậm chí là thượng phẩm Linh khí, rất là hiếm có.
"Chuyến này đúng là kiếm lợi lớn rồi!"
Trong lòng Tô Tử Mặc nóng hừng hực, tranh thủ thu một tảng Xích Kim Tinh Thạch lớn cao cỡ một người này vào trong túi trữ vật.
Tô Tử Mặc lại đập nát toàn bộ đá Xích Kim, nhưng không có Xích Kim Tinh Thạch nữa.
Dù vậy, chuyến này Tô Tử Mặc đã thu hoạch vượt xa khỏi dự tính.
Tô Tử Mặc lấy đi tất cả đá Xích Kim ở nơi đây rồi mới quay người rời đi.
Cũng không lâu sau, một thanh sam thư sinh tay trái mang theo một con linh hổ, tay phải mang theo một chú linh báo, từ bãi đá lớn chui ra.
...
Cùng một thời gian, linh hạc mà Quách Trùng dùng để cầu cứu đã bay tới Linh Phong, gây nên xao động không nhỏ.
Linh Phong trưởng lão tự mình dẫn một đội đệ tử nội môn, chạy tới bãi đá lớn.
Trên Khí phong.
Lão già buồn bực ngán ngẩm đi dạo quanh đỉnh núi, đi tới bên cạnh nhiệm vụ thạch bi, giương mắt xem xét, khẽ di một tiếng: "Nhiệm vụ bãi đá lớn đã được nhận rồi, mấy tên đệ tử Khí phong chúng ta có tiền đồ như thế, lại dám đi bãi đá lớn "
Lưu trưởng lão ngồi cạnh Thạch bi híp nhập nhèm mắt buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Có một tiểu tử ngưng khí tầng năm, không biết trời cao đất rộng tự chạy đi. Ta sợ hắn xảy ra ngoài ý muốn, còn cho hắn một con linh hạc."
"Ngưng khí tầng năm "
Lão già nhíu nhíu mày, giống như nghĩ tới điều gì, vội vàng bắt được tay của Lưu trưởng lão hỏi: "Tiểu tử này tên là gì "
"Hình như tên là Tô Tử Mặc gì đó."
"Ba!"
Bàn tay lão già nặng nề rơi trên bàn, dọa Lưu trưởng lão giật nảy mình, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
"Ngươi điên rồi à, làm ta giật mình!" Lưu trưởng lão trừng mắt mắng.
"Ngươi CMN mới điên rồi!"
Lão già chửi ầm lên: "Tiểu tử này là người duy nhất tu luyện ra linh hỏa cấp ba của Khí phong chúng ta, ngươi CMN thế mà để hắn đi bãi đá lớn, lão tử liều mạng cùng ngươi!"
"Tiểu tửt luyện ra linh hỏa cấp ba kia là hắn" Lưu trưởng lão cũng ngây ngốc.
Lão già sắc mặt âm trầm, lớn tiếng nói: "Ngủ ngủ ngủ! Mỗi ngày ngươi CMN chỉ biết ngủ! Tiểu tử này là hi vọng của Khí phong chúng ta, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão già ta không để yên cho ngươi!"
Lưu trưởng lão cứ thế ngơ ngác trong chốc lát, vội vàng đằng không mà lên, thúc giục nói: "Đừng lằng nhằng nữa, nhanh đi bãi đá lớn, cứu tiểu tử này trở về!"