Chương 88: Hai phong ước chiến
Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc bái nhập tông môn đã hơn hai tháng.
Thời gian một năm cũng đã trôi qua một nửa.
Một ngày này, Tô Tử Mặc đang ở trong động phủ suy nghĩ biện pháp tụ linh, vành tai Linh Hổ khẽ động, mơ hồ nghe được âm thanh có người ngự kiếm phi hành, đang chạy nhanh đến phương hướng này.
Cũng không lâu sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
"Đại ca, nhanh mở cửa, huynh có ở đây sao." Giọng nói của nhóc mập mạp truyền đến.
Tô Tử Mặc vừa mới có chút linh cảm, lại bị cắt đứt, trong lòng thở dài một tiếng, bước từ trên giường đá xuống, mở cửa động phủ đi ra ngoài, Linh Hổ chạy theo sau lưng.
Linh Hổ này còn cao hơn cả nhóc mập mạp, dáng vẻ đầy sát khí, nhóc mập mạp đột nhiên nhìn thấy nó nên giật nảy mình, suýt nữa đã lấy phi kiếm ra chạy khỏi nơi đây.
Nhìn thấy trên cổ Linh Hổ đeo lệnh bài Linh thú, nhóc mập mạp mới thở dài nhẹ nhõm, cười nói: "Vẫn là đại ca lợi hại, thế mà đã có Linh thú."
"Sao thế, làm gì mà vội vàng như vậy" Tô Tử Mặc thấy trên chóp mũi nhóc mập mạp lấm tấm mồ hôi, giống như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nên hắn mới dốc toàn lực chạy đến.
Nhóc mập mạp vỗ trán một cái, vội vàng nói: "Đại ca, không xong rồi, đệ tử Khí phong các huynh và đệ tử Linh phong đánh nhau ở Linh đấu trường của Linh phong!"
"Hả"
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, hỏi: "Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Là như thế này."
Nhóc mập mạp tôt chức lại suy nghĩ một chút, sau đó mới kể lại nguyên nhân sự việc của chuyện này.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc dần dần lạnh xuống.
Hóa ra nguyên nhân khiến đệ tử hai phong có mâu thuẫn là vì hắn.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tử Mặc vẫn luôn ở trong không ra ngoài, rất ít khi lộ diện, bởi vì khảo hạch cuối tháng ở Khí phong hắn không tham gia, thậm chí đối mặt với khiêu chiến của Phong Hạo Vũ, hắn cũng không thèm nói một câu, làm cho Phong Hạo Vũ cho là mình bị coi thường.
Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã!
Đệ tử Linh phong đương nhiên không thể thiếu màn châm chọc khiêu khích, nói Tô Tử Mặc của Khí phong là rùa đen rút đầu, không dám ứng chiến gì đó.
Đệ tử Khí phong nghe thế, tự nhiên không thoải mái, trong khoảng thời gian này hai bên không ngừng cãi nhau.
Cho đến hôm nay, xung đột đã hoàn toàn bộc phát, đệ tử hai phong ước chiến với nhau.
Bình tĩnh mà xét ra thì, đệ tử trúng tuyển Khí phong trừ Tô Tử Mặc thì không có người nào là Thiên Linh Căn, hơn nữa cũng không hiểu chuyện chiến đấu giữa tu sĩ.
Hơn một nửa tâm tư của đám đệ tử Khí phong đều đặt vào chuyện tăng cao cảnh giới tu vi và luyện khí.
Luyện Khí sĩ có cảnh giới ngang nhau, đệ tử Khí phong không thể là đối thủ của đệ tử Linh phong, thậm chí cảnh giới tu vi cao hơn một cấp cũng đều có thể bị thua.
Lần này ước chiến, Khí phong căn bản sẽ không thể thắng!
Tô Tử Mặc không nói lời nào, tế ra phi kiếm, trầm giọng nói: "Đi, đi Linh phong!"
Linh Hổ cũng nhảy lên, thân là Linh thú, tự nhiên phải luôn đi theo bên người Tô Tử Mặc.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của Tô Tử Mặc đã tăng lên tới ngưng khí tầng sáu, hắn dốc toàn lực phi nhanh cũng không kém nhóc mập mạp là ngưng khí tầng bảy!
Phải biết rằng, nhóc mập mạp cũng là người có Thiên Linh Căn.
Mà tốc độ hai người giống nhau, ý nghĩa trong việc này chính là chất lượng linh kh mà Tô Tử Mặc hấp thu còn cao hơn so với nhóc mập mạp!
"Chuyện này vô lý quá."
Nhóc mập mạp tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"Đại ca, lát nữa huynh cũng đừng xúc động." Thấy sắp đến Linh phong, nhóc mập mạp nhìn thần sắc Tô Tử Mặc lạnh lùng, sợ hắn gây chuyện nên vội vàng khuyên nhủ.
Tô Tử Mặc từ chối cho ý kiến.
Ở Phiêu Miểu phong, giữa các tu sĩ không thể tùy ý chiến đấu, nếu có xung đột ân oán, thì phải tới Linh đấu trường.
Trên ngũ phong đều có Linh đấu trường, ở phía tây tất cả các phong.
Phía tây thuộc kim, chủ sát phạt!
Cho dù ở trên Linh đấu trường, tu sĩ chiến đấu với nhau cũng không thể liều mạng sinh tử hay phế tu vi gì đó, chỉ cần phân ra cao thấp là đủ.
Đương nhiên, trong quá trình chiến đấu, đặc biệt là giữa các tu sĩ có thực lực tương đương thì chiêu thức chỉ trong chớp mắt, rất khó thu tay lại, tình huống ở trên Linh đấu trường đánh cho đồng môn tàn phế cũng từng xuất hiện.
Rất nhanh, Tô Tử Mặc cùng nhóc mập mạp dã đi vào địa phận Linh phong g, phía tay có một khu vực có rất nhiều người đứng, có không ít đệ tử đang vây xem.
Hai người Tô Tử Mặc hạ xuống bên ngoài Linh đấu trường.
"Tránh ra, tránh ra!" Nhóc mập mạp ỷ vào thân thể mập mạp, mạnh mẽ mở ra một con đường.
Không ít đệ tử Linh phong muốn quay đầu mắng to, nhưng vừa thấy Linh Hổ đi theo phía sau Tô Tử Mặc, trong nháy mắt đã giật nảy mình, lời đến khóe miệng lại nén trở về.
Linh Hổ ở trước mặt Tô Tử Mặc thì khéo léo như mèo con vậy nhưng khi đi ra bên ngoài, nó sẽ lập tức lộ ra uy phong lẫm lẫm, thỉnh thoảng gầm nhẹ một tiếng, khí thế hung ác lộ ra!
Cũng không lâu sau, hai người một thú đã đi đến trước đám người.
Ở quanh Linh đấu trường, ít nhất cũng có tới hai ngàn tên đệ tử thí luyện đang vây xem, không riêng gì Linh phong, Khí phong, đệ tử ở ba đỉnh khác cũng nghe chuyện rồi chạy đến xem.
Lần này động tĩnh ước chiến không nhỏ, có thể nói là chấn động cả ngũ phong!
Có thể đứng phía trước đám người, phần lớn đều là nhân tài kiệt xuất của Linh phong, hoặc là thiên tài ở tất cả các đỉnh núi, trong đó có cả Lãnh Nhu là người có Băng Linh Căn cũng đang quan chiến, vẻ mặt vẫn hoàn toàn băng lãnh như trước đây.
Trên Linh đấu trường, một Luyện Khí sĩ tầng tám của Linh phong đang đấu cùng Tiết Nghĩa của Khí phong.
Tiết Nghĩa là ngưng khí chín tầng, tu vi cảnh giới cao hơn người nơi này, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bị áp chế, rơi vào hạ phong, bị thua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Luyện Khí sĩ chém giết, thủ đoạn sử dụng tương đối ít, không có gì hơn Linh khí, phù lục.
Mặc dù đều là khống chế một thanh phi kiếm, nhưng ở trong tay Luyện Khí sĩ tầng tám của Linh phong kia, phi kiếm có vẻ cực kỳ linh hoạt, lúc nào cũng áp chế lấy Tiết Nghĩa.
Tiết Nghĩa điều khiển phi kiếm lộ ra vẻ vụng về hơn rất nhiều.
"Người này tên là Tôn Thao, Thiên Linh Căn, ở trong Linh phong cũng không tính là gì, chỉ nghe Phong Hạo Vũ. Hừ, đại ca, đừng nhìn ta là ngưng khí tầng bảy, nhưng đối đầu với người này, ai thắng ai thua vẫn còn không biết đâu." Nhóc mập mạp đứng một bên nhỏ giọng nói.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía Phong Hạo Vũ mặc áo bào tím, thần sắc cao ngạo đừng cách đó không xa.
Đúng lúc này, Phong Hạo Vũ cũng quay đầu nhìn thấy được Tô Tử Mặc.
Trong mắt Phong Hạo Vũ lóe lên một tia nghiền ngẫm mà.
"Ha ha, rốt cục cũng đồng ý hiện thân sao?"
Phong Hạo Vũ cười lạnh một tiếng, đột nhiên cất giọng nói: "Tôn Thao, không cần kéo dài, nhanh chóng thủ thắng, 'Thiên tài' Khí phong đến quan chiến rồi."
Phong Hạo Vũ đặc biệt nhấn mạnh hai chữ thiên tài, lập tức có vô số ánh mắt, đều rơi vào trên người Tô Tử Mặc.
Lãnh Nhu cũng liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, sau đó lại quay đầu đi.
Đang khẩn trương kịch liệt chiến đấu, Tôn Thao còn có thể phân tâm nhìn thoáng qua ra ngoài sân.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc, Tôn Thao cười lớn một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, linh quang trên phi kiếm lóe lên, lực lượng bộc phát mạnh, trong nháy mắt đã đánh bay phi kiếm của Tiết Nghĩa, đâm một kiếm về phía ngực của Tiết Nghĩa!
Trong mắt Tiết Nghĩa lóe lên một vẻ bối rối, muốn né tránh, nhưng nhìn phi kiếm đang đâm tới, thân thể lại có chút cứng ngắc.
Tô Tử Mặc híp mắt lại.
Mắt thấy phi kiếm liền sắp đâm trúng ngực Tiết Nghĩa, Tôn Thao lại khẽ cười một tiếng, thay đổi mũi kiếm lên trên.
Phốc phốc!
Phi kiếm xuyên qua bả vai Tiết Nghĩa, kéo theo một đóa huyết hoa.
Tiết Nghĩa kêu lên một tiếng đau đớn, bị lực lượng này khiến cho lảo đảo, ngã xuống khỏi Linh đấu trường.
Mấy vị đệ tử Khí phong tranh thủ đi lên Tiết Nghĩa đỡ trở về, rải kim sang dược lên trên vết thương, máu mới dần dần ngưng chảy.
Đệ tử Khí phong trợn mắt nhìn, nhìn Tôn Thao từ bên trên Linh đấu trường đi xuống, lớn tiếng quát lớn: "Rõ ràng đã phân ra cao thấp, sao ngươi còn ra tay đả thương người!"
"Hừ, tài nghệ không bằng người, trách được ai."
Tôn Thao cười lạnh nói: " Khí phong các ngươi cũng chỉ có thể đấu võ mồm thôi, ngưng khí chín tầng thì sao, tu vi cảnh giới cao hơn ta một cấp, nhưng trong mắt Tôn Thao ta cũng không gì hơn cái này!"