Chương 9: Tôi Thể Kinh
Mười lăm năm trước Tô gia tới Bình Dương trấn, lúc ấy chỉ có đám người Trịnh bá, Lưu Du, Tô Hồng mới mười lăm tuổi, Tô Tử Mặc hai tuổi, Tô Tiểu Ngưng mới vừa ra đời.
Năm đó, cha mẹ của bọn hắn qua đời.
Theo người Tô gia nói, khi bọn hắn đi ngang qua Thương Lang sơn mạch gặp phải thú triều, chết rất nhiều người, trong đó có cha mẹ của bọn hắn.
Những năm gần đây, Tô Tử Mặc vẫn luôn ôm thái độ nghi ngờ đối với cách giải thích này.
Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được, dù là đại ca hay người Tô gia đều đang cố ý gạt hắn và muội muội rất nhiều chuyện, không đơn giản là nguyên nhân cái chết của phụ mẫu.
Lúc trước, đại ca tặng cho hắn tòa phủ đệ kia, trên danh nghĩa là để hắn có hoàn cảnh để tĩnh tâm đọc sách, nhưng Tô Tử Mặc hiểu rõ, đại ca chỉ muốn đẩy hắn ra.
Tô Tử Mặc liều mạng đọc sách, khảo thủ công danh, chính là muốn đến một ngày kia có thể giúp đỡ đại ca, chỉ tiếc...
Sau khi trở lại phủ đệ, Tô Tử Mặc dần dần nghĩ thông suốt.
Nếu đại ca không chịu nói, hắn cũng không cần cưỡng cầu, chỉ cần mình có đủ lực lượng cường đại, cho dù đứng trước nguy cơ lớn hơn nữa, hắn cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Tô Tử Mặc bước vào trận pháp tu hành, Điệp Nguyệt lười biếng ngồi trên tảng đá, đôi mắt không thèm chớp giống như không nhìn thấy Tô Tử Mặc đang tiến đến.
"Ta đã luyện thành một thức Ngưu Thiệt Quyển Nhận kia rồi." Tô Tử Mặc nói ra.
Điệp Nguyệt 'Ừ' một tiếng, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Tô Tử Mặc biết có thể nghe được một trả lời đơn giản như thế này của Điệp Nguyệt, chứng tỏ nàng đã vô cùng tán thưởng.
"Đi vào tu luyện đi." Điệp Nguyệt chỉ thùng gỗ cách đó không xa.
Thùng nước kia đặt ở giữa sân đã mấy ngày này, bên trong vẫn luôn trống không, Tô Tử Mặc cũng không biết dùng nó để làm cái gì.
Mà bây giờ, trong thùng gỗ lại chứa đầy chất lỏng đen kịt, trong hơi nước bốc lên tản ra mùi thuốc nồng nặc.
"Hóa ra là dùng cho ta để tu luyện."
Tô Tử Mặc không nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy vào.
"Hí!"
Tô Tử Mặc mới vừa nhảy vào trong thùng gỗ đã phải hít sâu một hơi, sắc mặt đại biến.
Lạnh!
Quá lạnh!
Chỉ trong khoảnh khắc, Tô Tử Mặc đã cảm thấy tay chân mình đều đã đông cứng lại, trên râu tóc đã giăng ra một tầng sương lạnh, sắc mặt tái xanh, đôi môi phát tím, thân thể không thể khống chế khẽ run rẩy.
"Cái này, cái này, đây là cái gì ?" Tô Tử Mặc run giọng hỏi.
Điệp Nguyệt lạnh nhạt nói ra: "Nếu không chịu được thì đi ra."
Tô Tử Mặc thật sự không chịu nổi.
Thậm chí hắn cảm thấy nếu hắn tiếp tục ngồi trong thùng gỗ này thì có lẽ hắn sẽ chết rét.
Tô Tử Mặc vừa đứng dậy muốn nhảy ra ngoài, nhưng lại đột nhiên thoáng nhìn thấy một tia mỉa mai trong mắt Điệp Nguyệt, trong lòng hắn nổi lên một cơn giận, khẽ cắn môi lại ngồi xuống.
Chỉ được mấy chục giây, Tô Tử Mặc ở trong dược dịch toát ra hàn ý thấu xương kích thích, ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ.
Trong đầu Tô Tử Mặc nhớ lại lời nói lúc trước của Điệp Nguyệt: "Muốn tu luyện phương pháp này, ngươi sẽ trải quả nhiều nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, không cần trông ngóng là ta sẽ cứu ngươi."
Tô Tử Mặc ý thức được, cho dù hắn chết cóng ở chỗ này, Điệp Nguyệt cũng sẽ không ra tay cứu hắn.
Tô Tử Mặc dứt khoát hai chặt mắt nhắm lại, cố gắng bỏ qua thân thể đang rét lạnh kia, vận chuyển phương pháp hô hấp thối bì kia.
Đột nhiên!
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên câu kinh văn dài dòng rất huyền ảo, giọng nói của Điệp Nguyệt đã vang lên bên tai: "Phần về Tôi Thể vốn chỉ có một đoạn kinh văn, ta niệm tình ngươi không có chút căn cơ nào, mới chia ra thành Thối Bì và Thối Nhục. Ta vừa truyền cho ngươi bộ phận kinh văn về Thối Nhục, kể từ hôm nay, ngươi phải tìm cách dung hợp hai loại vào, cùng tu luyện."
"Phương pháp hô hấp Thối Nhục dựa vào Thạch Hùng Yêu Vương. Gấu có máu thịt dày, tính tình trì độn, dáng vẻ uy nghiêm, có lực khi đứng thẳng, lực khi vươn tay, khi toát ra khí thế sẽ vô cùng mãnh liệt. Ngươi dung hợp được hai bộ phương pháp hô hấp này, chính là Tôi Thể Kinh."
Điệp Nguyệt vừa nói, vừa chỉ điểm cho Tô Tử Mặc tiến hành hô hấp.
Thời gian dần trôi qua, Tô Tử Mặc tìm được cảm giác, hô hấp càng ngày càng kéo dài.
Mỗi một lần hô hấp, tinh hoa dược dịch trong thùng gỗ lại xuyên qua lỗ chân lông liên tục không ngừng tràn vào thể nội, cọ rửa làn da, tẩm bổ huyết nhục.
Loại phương pháp tu luyện này, so với thôn phệ huyết nhục rồi tiến hành luyện hóa lại có hữu hiệu hơn!
Tô Tử Mặc có thể cảm giác được, huyết nhục của mình đã bắt đầu tăng cường độ, làn da càng có vẻ cứng cỏi hữu lực, thân hình cũng lớn mạnh rất nhiều.
Nếu lúc này Tô Tử Mặc mở mắt, hắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng rung động.
Trong thùng gỗ, dược dịch đen kịt rất đặc đã biến thành một vòng xoáy khổng lồ, Tô Tử Mặc đang ngồi ở trong giữa vòng xoáy kia.
Bên cạnh Tô Tử Mặc lờ mờ hiện ra hình dáng của một con trâu yêu và gấu yêu, bóng dáng mơ hồ mông lung, nhưng hai đôi Yêu mục lại sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo u tối, khí thế hung ác hoàn toàn lộ ra, toàn thân tản ra khí tức chấn nhiếp thiên địa!
Theo thời gian trôi qua, hàn ý trong cơ thể dần dần biên mất, tinh hoa vô cùng vô tận không ngừng cọ rửa cơ bắp, làn da, cảnh giới của Tô Tử Mặc đang nhanh chóng tăng lên.
Trong nháy mắt, một đêm trôi qua.
Tô Tử Mặc mở mắt ra, hắn kinh ngạc phát hiện dược dịch trong thùng gỗ đã trở nên trong suốt, trong veo như nước.
Điệp Nguyệt nhảy xuống khỏi tảng đá, nói ra: "Lại truyền cho ngươi ba chiêu thức, thức thứ nhất, Liệt Địa Chưởng. Góc độ một chưởng này, biến hóa tùy tâm sở dục, ngươi chỉ cần nhớ kỹ kỹ xảo phát lực trong đó, tìm hiểu ý cảnh trong hai chữ 'Liệt địa ' là đủ."
Vừa nói, trong tay Điệp Nguyệt vừa giơ lên.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, đột nhiên hai mắt nhắm lại.
Một cảm giác kỳ dị xuất hiện trong lòng, Tô Tử Mặc cảm thấy mình đang đối mặt không phải là Điệp Nguyệt, mà là một đầu Hùng Yêu cực kỳ dữ tợn, nó đang giơ tay gấu to lớn kia lên, sau đó âm ầm đánh xuống!
Biết rõ đây chẳng qua chỉ là giả, là ảo giác, nhưng dưới sự áp bách của luồng khí thế kia, Tô Tử Mặc vẫn phải lui về phía sau theo bản năng.
Soạt!
Tô Tử Mặc quên mất bản thân vẫn đang ở trong thùng gỗ, hắn chật vật ngã ngược trên mặt đất, nước trong thùng gỗ chảy khắp mặt đất.
"Thức thứ hai, Thiếp Sơn Kháo. Một thức này cần phát lực toàn thân, chỉ cần đánh trúng, đối thủ nhất định sẽ chết, căn bản không kịp phản ứng."
Dưới chân Điệp Nguyệt khẽ lướt, cả người đã nghiêng về phía trước, thân hình chấn động!
Con ngươi của Tô Tử Mặc co rụt lại.
Không khí trước người Điệp Nguyệt trong nháy mắt đã ngưng kết vì một thức Thiếp Sơn Kháo này, dường như nó biến thành thực chất, sau đó lại đột nhiên tản ra!
Một chiêu này vừa kề sát khẽ dựa đã phát ra kình lực mãnh liệt, ngay cả không khí cũng không kịp né tránh!
"Thức thứ ba, Huyết Nhục Hóa Thạch."
Dừng lại một chút, Điệp Nguyệt mới nói: "Một thức này là thủ đoạn phòng ngự bên trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, xem như một môn tâm pháp. Sau khi luyện thành, huyết nhục trong chớp mắt có thể hóa thành bàn thạch, kiên cố không gì phá vỡ nổi, tổn thương khi bị tấn công sẽ hạ xuống mức thấp nhất."
Tô Tử Mặc bắt đầu tu luyện Thạch Hùng tam thức, Điệp Nguyệt đứng bên với vẻ mặt lạnh lẽo, chỉ cần có một lỗi sai là nàng sẽ lập tức 'Chỉ điểm' một phen.
Mỗi một lần Điệp Nguyệt 'Chỉ điểm 'đều khiến Tô Tử Mặc khổ không thể tả.
Ngày kế, Thạch Hùng tam thức không có chút tiến triển nào, trên người Tô Tử Mặc đã chồng chất vết thương, trên người hắn chỗ xanh chỗ trắng, mồ hôi đầm đìa, cả người vô lực nằm trên đồng cỏ thở hổn hển.
Đương nhiên, trong lòng Tô Tử Mặc hiểu rõ, nếu không có sự nghiêm khắc này kích thích, hắn muốn luyện thành Thạch Hùng tam thức có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gian!
Vào đêm, Điệp Nguyệt lại chuẩn bị một thùng dược dịch, để Tô Tử Mặc đi vào tu luyện.
Thần kỳ là dù ban ngày Tô Tử Mặc bị thương nặng đến đâu, chỉ cần hắn vào trong thùng gỗ tu luyện một đêm, sáng ngày hôm sau sẽ lại sinh long hoạt hổ, trên người không có một chút vết thương nào.
Ba tháng sau đó, ban ngày Tô Tử Mặc mổ trâu ăn thịt, khổ luyện Thạch Hùng tam thức, đêm đến lại ngồi vào trong thùng gỗ, ngâm trong dược dịch bắt đầu hô hấp thổ nạp.
Tô Tử Mặc khổ tu không biết ngày đêm, hắn luôn cắn răng kiên trì.
Trong hoàn cảnh tu luyện gần như tàn khốc này, cảm ngộ của Tô Tử Mặc về Tôi Thể Kinh đã càng ngày càng sâu, Liệt Địa Chưởng và Thiếp Sơn Kháo cũng tu luyện tới tiểu thành.
Chỉ có mỗi một thức Huyết Nhục Hóa Thạch này, hiệu quả vẫn vô cùng bé nhỏ.
Làn da của Tô Tử Mặc từ lúc tu luyện Hoang Ngưu tam thức còn thô ráp, dần dần chuyển thành bóng loáng tinh tế, đây là một quá trình quay ngược về thời điểm ban đầu.
Nhìn có vẻ trong sáng như ngọc, nhưng lại cứng cỏi hơn trước đó!
Thân hình Tô Tử Mặc dần dần cường tráng, huyết nhục tràn đầy, cơ bắp cũng tăng lên một mảng lớn, tuổi mới mười bảy mà đã cao hơn bảy, không kém gì Điệp Nguyệt cả.
Ba tháng trước, Tô Tử Mặc thể hiện thân thủ ở Trầm phủ, từng bị đao kiếm chém trúng, mặc dù không bị ngoại thương, nhưng lực lượng trên đao kiếm vẫn khiến cơ bắp của hắn bị thương, đau đớn hồi lâu.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc nghĩ nếu hắn lại bị cao thủ Hậu Thiên viên mãn đâm trúng thì nhất định sẽ không đau không ngứa.
Bộ thân thể này được Tôi Thể Kinh rèn đúc, trải qua hơn nửa năm rèn luyện, sớm đã không kém gì đao kiếm bình thường.
Đương nhiên, thay đổi do tu luyện Tôi Thể thiên mang tới không chỉ đơn giản như thế.
Lực lượng của hắn tăng vọt, về tốc độ cũng tăng lên, trong mắt toát ra vẻ lăng lệ, đều khiến Tô Tử Mặc có thay đổi như thoát thai hoán cốt.
Sáng sớm một ngày này, Tô Tử Mặc đi ra khỏi tu luyện tràng, đổi sang mặc thanh sam, dọn dẹp xong rồi mới đi về phía Tô phủ.
Tính toán thời gian, hôm nay Tô Tiểu Ngưng cũng đã trở về rồi.
Đối với cô muội muội này, dù là Tô Tử Mặc, Tô Hồng hay những người khác của Tô gia, đều cực kỳ bảo vệ nàng, sợ nàng chịu ủy khuất.
Không bao lâu sau, Tô Tử Mặc đã đến Tô phủ.
"Nhị công tử đã trở về." Đám người Tô phủ đều lộ vẻ mặt vui mừng, nhiệt tình chào hỏi.
Tô Tử Mặc mỉm cười gật đầu.
Ba tháng tĩnh dưỡng, thương thế của Trịnh bá đã không còn đáng ngại, chỉ là nhìn ông có vẻ lại già hơn một chút.
"Đại ca không có ở nhà sao?" Tô Tử Mặc hỏi bằng giọng điệu rất tùy ý.
Trịnh bá cười cười, nói: "Gần đây chuyện buôn bán rất bận, Đại công tử phải ở bên ngoài để trông coi, hôm nay không về."
Tô Tử Mặc và Trịnh bá vừa đi trong đại sảnh vừa tán gẫu, vừa chờ Tô Tiểu Ngưng trở về.
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Đã qua buổi trưa.
Khoảng cách từ Thành Thương Lang về Bình Dương trấn cũng không xa, nhiều nhất cũng chỉ tốn một giờ, nhưng bây giờ Tô Tiểu Ngưng vẫn chưa trở về.
Sắc mặt Tô Tử Mặc dần trầm xuống, sâu trong đáy mắt lấp lóe hàn quang.
Trịnh bá cau mày, suy nghĩ một chút, cất giọng nói: "Lưu Du!"
"Có thuộc hạ!"
Trịnh bá trầm giọng nói: "Ngươi nhanh chóng dẫn người tới Thành Thương Lang, nhìn xem tiểu thư đã xuất phát chưa, có tin tức gì lập tức trở về đến bẩm báo."
"Không cần."
Tô Tử Mặc khoát tay áo.
Hắn hiểu rõ muội muội của mình nhất.
Tô Tiểu Ngưng từ nhỏ đã cực kỳ ngoan ngoãn, chuyện khiến người nhà lo lắng như thế nàng tuyệt đối sẽ không làm.
Bây giờ, Tô Tiểu Ngưng không về Bình Dương trấn, vậy chỉ có một cách giải thích, chính là nàng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc băng lãnh, chậm rãi đứng dậy.
Chỉ một động tác này, trong nháy mắt Trịnh bá và Lưu Du đều cảm giác được một loại áp lực khiến hai người ngạt thở vậy!
Hai người đều từng được chiến trường tẩy lễ, đã trải qua vô số lần sinh tử lịch luyện, cho dù là đối mặt tiên nhân, đối mặt với một đại quân thiết huyết cũng có thể mặt không đổi sắc.
Mà bây giờ ở trước mặt Tô Tử Mặc, hai người lại có loại cảm giác trong lòng run sợ!
"Nhị công tử thực sự đã thay đổi!" Trịnh bá cùng Lưu Du liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời lóe lên suy nghĩ này.
"Báo ——Trầm Nam của Trầm gia ở ngoài cửa cầu kiến." Một hộ vệ của Tô phủ cao giọng hô.
Trịnh bá thở sâu, nói: "Để hắn tiến đến."
"Ha ha, chư vị từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Không bao lâu, Trầm Nam mặc áo trắng đã đi tới, cười híp mắt nói ra.
Tô Tử Mặc không nói lời nào, hai mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào Trầm Nam.
Trong lòng Trầm Nam run lên.
Chẳng biết tại sao, Trầm Nam lại có cảm giác giống như bản thân đang bị một đầu mãnh hổ, một đầu sói đói theo dõi, trong nháy mắt hắn sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!
"Chuyến này ta đến chỉ là chuyển lời thôi, hai nhà Triệu, Lý mở tiệc rượu, muốn mời hai vị công tử Tô gia tới dự tiệc." Trầm Nam chột dạ, vội vàng nói.
Tô Tử Mặc đi tới bên cạnh Trầm Nam, bình tĩnh nói ra: "Đại ca không ở nhà, ta đi với ngươi."
"Nhị công tử, yến tiệc này không tốt lành gì đâu, tuyệt đối đừng đi!" Lưu Du bước nhanh về phía trước, thấp giọng khẽ nói bên tai Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc quét mắt.
Lưu Du cúi đầu xuống, chợt cắn răng nói: "Nhị công tử, ta cùng đi với ngươi!"
Tô Tiểu Ngưng mất tích, Triệu gia lại đột nhiên mời Tô Hồng, Tô Tử Mặc tiến đến dự tiệc, đây rõ ràng là một bàn Hồng Môn Yến, lần này đi thập tử vô sinh, nhưng hắn tuyệt không thể nhìn Nhị công tử đơn độc đi vào chốn mạo hiểm.
"Lưu Du, Triệu công tử đã nói trước, chỉ mời hai vị công tử Tô gia, người ngoài không được đi theo, nếu không..." Trầm Nam còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ uy hiếp đã thể hiện rõ ràng.
"Dẫn đường đi." Tô Tử Mặc thản nhiên nói.
Trầm Nam trừng mắt khiêu khích nhìn Trịnh bá và Lưu Du, cười lạnh liên tục, nghênh ngang rời đi Trầm phủ.
"Trịnh tiên sinh, làm sao bây giờ ? Nếu không ta dẫn người giết tới, không thể để cho Nhị công tử xảy ra chuyện a!" Lưu Du thần sắc lo lắng.
"Không được!"
Trịnh bá lắc đầu, cau mày nói: "Đối phương rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, bây giờ Triệu gia không khác gì đầm rồng hang hổ, lấy lực lượng bây giờ trong Tô phủ, nào có thực lực có thể chống lại."
Dừng lại một chút, Trịnh bá trầm giọng nói: "Ngươi điều thiết kỵ địa Huyền Giáp cách nơi này gần nhất, càng nhanh càng tốt!"
"Cái kia... Còn kịp sao?" Lưu Du hỏi.
"Ta không biết." Trịnh bá than nhẹ một tiếng: "Bây giờ chỉ có thể hi vọng Nhị công tử và tiểu thư có thể chống đỡ một đoạn thời gian, đây là biện pháp duy nhất."