Chương 1
Hôm đó là sinh nhật tôi, tôi kéo đám bạn thân ra bar uống cho đã đời.
Tôi vốn không tửu lượng gì mấy, lần gần nhất uống rượu đến say xỉn chắc là… cũng lần gần nhất rồi. Mới có hai ly mà tôi đã lăn quay. Nhưng lần này tôi không cam tâm, nhất quyết gọi thêm mấy thằng bạn biết uống tới để "gỡ gạc thể diện".
Bar ban đêm lung linh, ánh đèn mờ ảo khiến mắt ai nhìn cũng như mơ màng. Tôi làm liền ba ly cocktail, rồi lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh ói một trận.
Khắp hành lang nồng nặc mùi cồn và khói thuốc, cộng với tiếng nhạc dồn dập khiến tôi vừa đi vừa như bay. Súc miệng xong, tôi lảo đảo quay lại phòng, đầu óc quay cuồng, mở nhầm cửa rồi ngã nhào vào một cô gái ngồi sát lối vào.
Trời ơi, cô gái này xinh quá. Đẹp như vợ tôi luôn ấy!
Tôi lúc uống rượu rất bạo gan – mấy đứa bạn sau này kể lại thế. Tôi ôm chầm lấy cô ấy, nũng nịu:
"Vợ ơi, anh về rồi đây!"
Kết quả, ngay giây tiếp theo, tôi bị người ta túm cổ áo kéo dậy. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi:
"Anh mở to mắt ra mà nhìn xem, ai mới là vợ anh hả, Cố Hàn Sinh?!”
Tôi quay sang, nheo mắt lại. Trời đất, người này còn xinh hơn nữa chứ!
“Anh lại uống rượu nữa hả?!” – cô ấy trừng mắt, nhấn từng chữ một.
Tôi nhìn môi cô ấy mấp máy, thấy mềm mềm, dễ thương đến lạ. Không kìm được, tôi ôm eo cô ấy, cúi đầu hôn luôn một cái.
Môi cô ấy có vị cam ngọt ngọt. Mấy giây sau, người cô mềm nhũn, tôi liền buông ra. Lúc tôi suýt ngã thì cô ấy đỡ lấy vai tôi.
“Lại nữa rồi…” – cô ấy thở dài.
Tôi ngửa mặt cười khúc khích: "Tôi tuyên bố, vợ mới của tôi chính là cô ấy!”
Cô ấy nhìn tôi mà mặt đen như đít nồi.
...
Tôi cũng không nhớ rõ sau đó mình rời khỏi quán bar thế nào.
Chỉ biết là khi tỉnh dậy, bên cạnh tôi nằm một người phụ nữ.
Tôi nhìn gương mặt đẹp đến quen quen kia, cảm thấy như đã gặp ở đâu rồi… nhưng không nhớ ra nổi là ai.
Tôi bỗng nhận ra có gì đó không đúng, cúi xuống nhìn mình.
Hở? Ai thay đồ cho tôi thế này?!
Tôi lại quay sang nhìn cô gái nằm bên cạnh, nhíu mày đầy nghi ngờ. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cũng không thể lợi dụng lúc tôi say rồi làm càn chứ?!
Lúc này, cô ấy khẽ cựa mình, mở mắt ra, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
“Aaaa!” – Cô ấy như một con mèo nhỏ, vùi ngay vào ngực tôi.
“Còn sớm mà…” – giọng cô ấy mềm mại, ngọt như rót vào tai.
Tôi hoảng hồn đẩy cô ấy ra: “Cô… cô… cô! Tôi phải báo cảnh sát!”
Ai ngờ cô ấy bật cười: “Báo cảnh sát à?”
Tôi siết chặt chăn: “Phải… phải đấy!”
Cô ấy mệt mỏi ngồi dậy, đối mặt với tôi, khóe môi khẽ cong:
“Vậy anh nói đi, em ghi biên bản cho.”
Tôi ngớ người: “Gì… gì cơ?”
Cô ấy xoa trán: "Em là cảnh sát, anh quên rồi sao?”
"Có gì thì nói luôn đi, khỏi cần đến đồn.”
Tôi: “?!!!”
Cái gì cơ?!
“T-thật á? Tôi không tin…” – Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Cô ấy rút từ túi áo khoác ra một chiếc thẻ, đưa cho tôi xem.
Trên đó ghi rõ ràng: Tống Cẩn – Cảnh sát cấp một.
Trời má… thiệt luôn?!
“Tin chưa?” – mắt cô ấy vẫn cười.
Tôi cố gắng phản công: “Cô là hồ ly tinh! Cô dụ dỗ tôi! Tôi nhất định sẽ đích thân bắt cô lại!”
Tống Cẩn nheo mắt, cười càng ranh mãnh hơn:
“Vu khống, bôi nhọ cũng là tội đấy, anh biết không?”
Tôi cãi cố: “Sao lại không có chứng cứ? Nhìn đi, giường chiếu rõ ràng thế này!”
Tôi định bò dậy tìm điện thoại để chụp lại “hiện trường”.