Vợ Cảnh Sát Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 2

Chương 2
Tống Cẩn kéo tôi lại: “Bình tĩnh nào.”
Rồi cô ấy chỉ vào đầu giường, ánh mắt ra hiệu cho tôi nhìn theo.
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ, ủa? Hai cuốn sổ đỏ đỏ?
Tôi bị cận nhẹ, lại không quen đeo kính nên phải tiến sát lại nhìn.
Vừa cầm lên xem, tôi suýt hét toáng:
Ba chữ nổi bật nhất cuối trang – Giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi mở quyển sổ ra xem, đúng là ảnh của tôi và cô ấy – Tôi và Tống Cẩm.
Ngày đăng ký là… một tháng trước?!
Sốc thật sự!
Tôi đã kết hôn rồi sao?!?
Trời ơi, chẳng lẽ tôi xuyên không rồi?
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đứng trước gương soi đi soi lại.
Vẫn là tôi mà, chẳng có gì thay đổi cả.
Nhưng mà… sao tôi lại không nhớ nổi mình từng kết hôn, còn là chuyện xảy ra từ tháng trước?
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân. Tống Cẩm đã thay đồ chỉnh tề, bước vào và nói:
"Em sắp có vụ án ở đơn vị, vừa gọi đồ ăn sáng cho anh rồi, nhớ ăn đấy.”
Cô ấy cầm lên chiếc cốc đánh răng màu hồng có hình thỏ, nặn một chút kem đánh răng lên bàn chải, rồi dừng tay, nghiêm mặt nhìn tôi:
“Lần sau cấm đi uống rượu nữa, nghe chưa?”
Tôi đứng đực ra đó nhìn cô ấy.
Cô ấy hơi nheo mắt lại:
“Muốn đánh răng giúp không?”
“À không không, để tôi tự làm.” Tôi vội vàng nhận lấy bàn chải.
...
Sau khi Tống Cẩm rời đi, đầu óc tôi vẫn còn lâng lâng như đang mơ.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông – là Trần Nhiên, thằng bạn thân chí cốt của tôi!
Phải rồi!
Nếu tôi thực sự kết hôn, thằng này nhất định biết!
Ngay khi điện thoại vừa kết nối, tôi tung ra một quả bom tấn:
"Ê, tao kết hôn rồi.”
Tôi nghĩ nó sẽ nói kiểu: “Ai chả biết hả thằng quỷ, tháng trước mày còn báo tin cho tao cơ mà.”
Như vậy tôi có thể dễ dàng hỏi thêm chi tiết.
Nhưng nó lại quát lên:
“Thằng điên này, lại muốn vay tiền đúng không?!”
Tôi: “???”
“Nói thẳng ra đi, mày muốn mượn bao nhiêu? Tao lần nào chẳng cho mày vay, có điều… mày ế mốc mồm bao nhiêu năm rồi mà giờ còn bịa được chuyện lấy vợ hả?”
“Nếu mày thật sự cưới, tiền mừng tao không tiếc đâu.”
Cái giọng to như loa phường của Trần Nhiên làm tôi ù cả tai.
Tôi dè dặt hỏi lại:
“Tức là… tao thật sự chưa cưới?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Rồi nó nghiêm giọng:
“Hàn Sinh, sáng sớm thế này, mày lại uống rượu đấy à?”
“…”
“Này, mày đến quán cà phê gần công ty tao đi, tao có chuyện muốn nói.”
Quái lạ thật đấy.
Đến Trần Nhiên cũng không biết gì về vụ kết hôn này. Chẳng lẽ tôi mộng du à?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất