Vợ Cảnh Sát Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 8

Chương 8
Tôi ôm bộ quần áo, lưỡng lự đứng im.
“Cô không ra ngoài à?”
“Tại sao em phải ra?”
“...”
Tôi chuẩn bị thay đồ, nhìn cô ấy mà không biết phải phản ứng ra sao.
“Thì tôi thay đồ chứ sao!” Tôi nhíu mày, giọng có phần bối rối.
“Thì sao?” cô ấy lại hỏi, thản nhiên như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
“Cô!” Tôi bắt đầu thấy căng thẳng thật sự.
Cô ấy ngồi xuống bàn, chống cằm nhìn tôi, đôi mắt to tròn nhấp nháy: “Thay đi, em sẽ không làm gì anh đâu.”
Cô ấy nghiêng đầu, cười nhẹ: “Cũng không rình nhìn cậu thay đồ đâu.”
Mặt tôi lập tức nóng bừng, cảm giác như có luồng nhiệt đang lan dần lên hai má.
“Ma mới tin cô!”
Cô ấy nhún vai, giọng vẫn nhẹ nhàng như đang trêu đùa: “Yên tâm đi, có thể anh không nhớ, nhưng từ lúc kết hôn đến giờ, giữa chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì đâu.”
Không thể nào...
“Đương nhiên, nếu anh không chịu thay, hay là muốn xảy ra chuyện gì đó thì...”
“???”
“Dừng! Đừng có nói nữa! Không cần đâu!”
Tôi chỉ tay vào cô ấy, vội vàng ra lệnh: “Quay mặt đi chỗ khác!”
Cắn răng thay đồ xong, tôi quay lại gọi: “Này, tôi thay xong rồi.”
“Không gọi là ‘vợ’ mà gọi là ‘này’ à?”
Tôi cứng họng. Thật ra là do tôi vẫn chưa hết bực vì chuyện lúc nãy.
Tên kia dám nói tôi không xứng với cô ấy?
Phi! Tôi với cô ấy mới là trời sinh một cặp!
Nhưng nghĩ đến chuyện trước đó cô ấy nói là tôi ép cưới, lòng tôi lại chùng xuống. Nói thật, tôi cũng không chắc mình có đúng là người phù hợp không.
Chỉ là tôi cứng miệng, quay đầu né tránh ánh mắt của cô ấy: “Phải rồi, tôi nào dám gọi là ‘vợ’.”
Cô ấy nghe vậy thì khẽ cười, rồi rời khỏi bàn làm việc, tiến lại gần tôi.
Tôi lùi lại một bước, “Này, này, cô định làm gì?”
Cô ấy không dừng lại, tiếp tục tiến tới gần tôi, giọng nhẹ nhàng: “Đừng chạy nữa.”
Tôi bị ép sát vào tường, không còn đường lui. Cô ấy ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi.
“Ghen dữ vậy sao?”
“Không...”
Cô ấy lại càng tiến sát, khiến tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt lại. Nhưng cảm giác tôi chờ đợi lại không đến—cô ấy không hôn tôi.
Thay vào đó, cô nhẹ nhàng ôm tôi, mặt tựa vào ngực tôi.
“Cố Hàn Sinh.”
Toàn thân tôi như bị luồng điện chạy qua, tê rần và mềm nhũn.
“...Tôi không lừa cậu. Cậu thực sự từng bị mất trí nhớ, và chỉ quên mình tôi.
“Chỉ là… xin lỗi. Việc anh mất trí nhớ là do em. Nếu hôm đó em biết anh sẽ đi theo em đến quán bar, em nhất định đã nói rõ mọi chuyện trước với anh.”
Tôi im lặng, cảm thấy cơ thể cô ấy khẽ run.
“Thẩm Trần là một tên đầu sỏ trong đường dây đa cấp. Ban đầu Thẩm Tinh đến báo án, nhưng sau đó lại bám lấy em không buông, thậm chí giả điên. Đưa đi giám định thì bác sĩ nói đầu óc hoàn toàn bình thường.”
Tôi vẫn không cắt lời.
“Hôm bắt hắn, em không nói với anh, anh lại đi theo em đến quán bar. Sau đó bị Thẩm Tinh đánh bất ngờ bằng chai rượu, em lo cho anh quá nên để hắn nhân cơ hội bỏ trốn."
“Cũng vì lần đó, anh bị chấn thương nhẹ ở đầu, dẫn đến mất trí nhớ. Nhưng mất trí nhớ nhẹ—nói nhẹ là vì… anh chỉ quên mình em."
“Có lẽ là do em khiến anh bị thương, nên trong tiềm thức anh không muốn nhớ đến em.”
“...”
Nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.
Tôi cố nén cảm xúc, hỏi nhỏ: “Vậy… chúng ta kết hôn kiểu gì? Thật sự là tôi ép cưới à?”
Cô ấy dừng lại một chút, rồi mỉm cười.
“Lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở quán bar, lúc ấy anh say khướt, bám lấy tay em gọi ‘vợ ơi’ mãi không buông. Sau đó anh ngất xỉu, em đành dìu anh đi. Bạn anh ban đầu còn đứng đó quay phim, nhưng sau cũng say mèm, không biết đi đâu mất. Em chưa từng xử lý tình huống nào như vậy, mà hôm đó đang trong ca theo dõi vụ án, tôi giao nhiệm vụ lại cho Chu Ngôn và Tưởng Thâm, rồi đưa anh về khách sạn nghỉ. Em thề là không làm gì hết.”
Trong lòng tôi thầm gào lên: thật ra cũng có thể làm một chút mà...
“Nhưng hôm sau, anh biết anh nói gì không?”
"Anh nói danh tiết của mình mất rồi, bắt em phải chịu trách nhiệm, lôi em từ độc thân thành người đã có chồng luôn.”
Tôi: “...”
Lúc này đầu tôi chỉ có một câu.
Má ơi, tôi ngu thật à?
Nhưng mà nghĩ lại, say xỉn mà rước được một cô vợ như thế, cũng đáng!
Say rượu loạn trí, rồi cưới luôn. Ừ, tôi hiểu vì sao người ta thích uống rượu.
Cuộc đời tôi đúng là... đỉnh của chóp.
Tôi vẫn cứng đầu cãi lại: “Thế mà cô cũng đồng ý luôn?”
“Ừ. Tại anh dọa sẽ kiện em.”
“...”
Không thể nào. Tôi 25 tuổi rồi, đâu có vô lý vậy?
“Còn nữa, anh còn bảo… mê sắc đẹp của em.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất