Vợ Cảnh Sát Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 7

Chương 7
Cậu cảnh sát trẻ bên cạnh lên tiếng, mặt mày nghiêm túc:
“Anh đừng hiểu lầm, đội trưởng Tống của bọn em là người rất nghiêm túc, tuyệt đối không lăng nhăng!”
Tôi nghe xong thì phì cười thành tiếng.
Tôi vỗ vai Tống Cẩn, trêu ghẹo:
“Ồ, danh tiếng cũng tốt ghê nhỉ.”
“Cái gì trong tay anh vậy?” – Cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì ánh mắt đã liếc sang hộp cơm màu hồng trong tay trái tôi.
Tôi cúi xuống nhìn thì thấy nước sốt đang chảy dọc xuống, dính cả vào áo sơ mi...
“Ơ...”
"Tôi mang cơm trưa đến cho cô... nhưng... bị đổ mất rồi.”
Tôi vội nhét hộp cơm vào tay cô ấy rồi cúi xuống bàn lục tìm khăn giấy để lau áo.
Trong lúc tôi đang loay hoay xử lý thì giọng nói mỉa mai vang lên từ sau lưng:
“Anh Cố, cơm trưa của em là... mì gói sao?”
Ờm... thật ra thì... tôi đâu biết nấu ăn. Cho nên...
"Tôi có cho thêm một cây xúc xích đó chứ!”
Không khí lặng đi mấy giây, sau đó là tiếng cười nhịn không nổi của cậu cảnh sát trẻ ban nãy.
“Tên cậu là Chu Ngôn hả?” – Tống Cẩn lên tiếng, giọng thản nhiên.
Bị gọi tên, cậu ta lập tức im re, gãi đầu cười gượng:
“Đội trưởng Tống, em chỉ muốn nói... chị thật có phúc.”
Tống Cẩn liếc cậu ta:
“Vậy phúc đó cho cậu, cậu có muốn không?”
“Không, không dám...” – Chu Ngôn lắc đầu nguầy nguậy.
Nè! Mấy người có cần vô duyên vậy không? Không biết nấu ăn thì đã sao chứ!
Tôi hậm hực giơ tay định giật lại hộp cơm từ tay Tống Cẩn: “Không muốn ăn thì trả đây!”
Cô ấy lại khéo léo tránh được, còn cười nhạt: “Muốn.”
Rồi cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Đến anh em còn muốn rồi, hộp cơm thì sao lại không chứ?”
Tôi vừa xấu hổ vừa tức tối, trợn mắt lườm cô ấy.
Bỗng nhiên, có tiếng kéo ghế ầm một cái.
Tên đàn ông bị bắt lúc nãy bất ngờ lao đến, nhổ cả bãi nước bọt vào hộp mì gói...
Mẹ nó! Món mì tôi tốn mười phút làm đấy!
Lúc tôi kịp hoàn hồn thì nước súp mì đã dính đầy áo tôi, mùi mì bốc lên nồng nặc.
Chuyện xảy ra quá nhanh, ai cũng đứng ngẩn ra chưa kịp phản ứng.
May mắn là mấy cảnh sát xung quanh lập tức lao vào khống chế gã đó.
Tống Cẩn thoáng sững người, sau đó tiến đến đỡ lấy vai tôi, dịu giọng hỏi: “Anh Cố, xin lỗi, anh có sao không?”
Tôi lắc đầu, cười khổ: “Không sao, chỉ là hơi... khó hiểu thôi.”
Chu Ngôn bước đến, chỉ tay vào đầu rồi nói nhỏ: “Anh đừng để ý, gã này... đầu óc có vấn đề.”
Tôi ra hiệu bảo Tống Cẩn buông tay, bước lên phía trước, nhìn thẳng vào tên đàn ông kia.
Gã nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng thốt: “Người như anh mà cũng xứng đáng kết hôn với đội trưởng Tống sao?!”
Tôi ngẩn ra một chút, rồi bất giác bật cười.
“Ồ, cảm ơn vì đã công nhận. Còn nữa, nếu bị điên thì lo mà chữa bệnh đi. Anh không thấy vẻ mặt của đội trưởng Tống nhìn anh giống như đang viết to mấy chữ ‘tránh xa ra’ à?”
Tôi đáp tỉnh rụi.
Tống Cẩn đứng sau lưng tôi, nhẹ nhàng siết lấy tay tôi.
“Thẩm Tinh, không cần phải diễn nữa. Vụ việc tháng trước đã có thể xử lý. Hôm nay gọi cậu tới là để thẩm vấn, anh trai cậu – Thẩm Thần – cũng đã bị bắt rồi. Tôi đã từng nhắc cậu, đừng dở trò nữa. Đây là lần cuối.”
Tôi ngẩng đầu, chớp mắt, ngơ ngác nhìn Tống Cẩn.
Cô ấy nói từng từ, tôi đều hiểu nghĩa, nhưng ghép lại... tôi không hiểu gì hết.
“Tôi giao lại cho cậu, Chu Ngôn. Tôi đi một lát rồi quay lại.” – Tống Cẩn dặn dò, sau đó kéo tôi rời khỏi phòng hỏi cung.
Cô ấy dẫn tôi đến một căn phòng khác, khóa cửa lại.
Tôi đột nhiên thấy hơi hoang mang:
“Cô... cô định làm gì vậy?”
Tống Cẩn nhíu mày nhìn tôi:
“Sao anh vẫn căng thẳng thế?”
Còn hỏi! Một nam một nữ, chung một phòng, còn khóa trái, không căng thẳng mới lạ!
Tống Cẩn không trả lời mà đi mở tủ đồ, lục lọi bên trong.
“Cố Hàn Sinh, tự dưng tôi thấy... thỉnh thoảng anh uống chút rượu cũng không sao.”
“Hả?”
“Nhưng chỉ khi nào ở cạnh tôi.”
Tôi gãi đầu, chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.
Tống Cẩn lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài, đưa cho tôi:
“Mặc cái này đi.”
Tôi đón lấy, mở ra xem – là đồ nam, vừa cỡ tôi.
Chỉ là...
“Sao trong văn phòng của cô lại có đồ đàn ông?” – Tôi nghi ngờ.
Lẽ nào tôi bị cắm sừng rồi???
Tống Cẩn thở dài, giơ tay gõ nhẹ vào đầu tôi một cái:
“Nghĩ lung tung gì đấy, em chuẩn bị cho anh đó. Lần trước anh uống say rồi ói đầy người, em tiện tay để sẵn một bộ cho lần sau.”
Cô ấy đột ngột tiến lại gần: “Hay là... anh muốn giữ nguyên mùi mì gói trên người suốt ngày?”
Tôi theo phản xạ lùi lại hai bước.
Nói chuyện thôi mà, đứng gần vậy làm gì chứ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất