Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 31: Đi xa







Tần Hạo Tần Xuyên bị giải về Hoàng thành, Tần Hà gãy chân, tam quân chuẩn bị đi đến Hoàng thành, Tần Vấn Thiên minh bạch, đây là tạo áp lực cho Hoàng thất, chỉ có như vậy, Hoàng thất mới không dám lập tức định tội trảm thủ Tần Hạo Tần Xuyên.



Còn Tần phủ trục xuất hắn ra khỏi gia tộc, Tần Vấn Thiên rành mạch từng câu, đây là đang biến tướng bảo vệ hắn, có lẽ ở sau khi hắn mất tích, Mạc Thương tiền bối cùng Tần phủ từng có giao lưu.



- thế giới Võ Đạo, cường giả có quyền lực chí cao vô thượng, một ngày kia nếu như ta lên đỉnh phong, chắc chắn chà đạp Hoàng quyền dưới chân.



Tần Vấn Thiên thở sâu, trong lòng dấy lên liệt diễm, viên Tinh Hồn thứ nhất của hắn đến từ Ngũ Trọng Thiên, Tinh Hồn thứ hai, Tinh Hồn thứ ba, cũng có thể giống như vậy, chỉ cần cho hắn thời gian, Hoàng quyền thì như thế nào.



Mượn bóng đêm, Tần Vấn Thiên đi tới Tần phủ, còn ở xa xa hắn liền phát hiện, ở ngoài cửa Tần phủ có mấy bóng người, bọn họ đều dắt ngựa, mang hành lý, tựa hồ chuẩn bị đi xa.



- Dao tỷ.



Tần Vấn Thiên thấy mấy người nhao nhao lên ngựa, lập tức chạy tới, không bao lâu, đám người Tần Dao liền đến bên Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên, Tần Dao ngây ngẩn cả người.



- Vấn Thiên.



Sắc mặt Tần Dao vui vẻ, nhảy xuống chiến mã, chạy vội tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.



- Tỷ, Tần Thương, Tần Chí, các ngươi đi đâu vậy?



Tần Vấn Thiên hỏi.



- Vấn Thiên, gia gia cùng phụ thân bị mang đến Hoàng thành, Tần phủ bị bất đắc dĩ, muốn phát binh về phía Hoàng thành, nếu như bại, chính là một con đường chết, Nhị thúc quyết định để chúng ta đi Tuyết Vân Quốc tu hành.




Tần Dao giải thích nói, Tần Vấn Thiên nhất thời hiểu rõ, trận chiến này vốn là bất đắc dĩ, kết cục cơ hồ đã định trước, đám người Tần Dao ly khai là lựa chọn tốt nhất.



- Chúng ta đi ban đêm, cũng là sợ bị người để mắt tới, thế hệ thanh niên của Tần phủ, sẽ từng nhóm ly khai, Vấn Thiên, ngươi đến Đế Tinh Học Viện, nhất định phải cố gắng tu hành, không cần để ý chiến sự.



Vành mắt của Tần Dao ửng đỏ nói.



- Ta biết, các ngươi cũng giống như vậy.



Tần Vấn Thiên gật đầu, chiến hỏa muốn thiêu đốt đến Hoàng thành cơ hồ là không thể nào, đám người Tần Hà biết rõ nhưng không thể không làm mà thôi.



- Được rồi, Hắc bá mất tích, chúng ta tìm không được, Nhị thúc Tam thúc cũng ở ngoài thành, ngươi không cần đi Tần phủ, tới Đế Tinh Học Viện đi.



Tần Dao nói.



- Hắc bá mất tích?



Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ kinh dị, hắn còn muốn hỏi Yêu Viên đến cùng là chuyện gì xảy ra, hơn nữa Hắc bá kiến thức rộng lớn, tất nhiên là nhân vật phi phàm, nhưng cho tới bây giờ Hắc bá chưa nói thân thế của mình, đã biết uy lực của Yêu Viên kia, cùng với lão cha quá cố lưu cho mình Tinh Thần Tiểu Nhân, hắn càng nghĩ càng không biết cha mẹ ruột của mình là ai.



- Tần Dao, chúng ta nhanh lên đường thôi, không nên để người của Diệp gia theo dõi.



Tần Thương đi tới, nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Vấn Thiên, tại Tần phủ, ngươi thiên phú tốt nhất, tương lai thành tựu sẽ cao nhất, ngươi nhất định phải nỗ lực trở thành cường giả, cường giả có thể ảnh hưởng một nước.



- Đại ca, ngươi cũng vậy, thù của Nhị thúc, ta nhất định sẽ để Diệp gia nợ máu trả bằng máu.



Tần Vấn Thiên trịnh trọng gật đầu, cha của Tần Thương Tần Hà, là vì hắn mới gãy một chân, bây giờ vì Tần phủ, còn phải lĩnh binh xuôi nam.



- Đến Hoàng thành, hết thảy cẩn thận.



Tần Thương vỗ vỗ bờ vai của Tần Vấn Thiên.



- Vấn Thiên, chúng ta đi trước.



Đôi mắt Tần Dao ửng đỏ, tựa hồ rất không nỡ, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, Tần Dao hơi mở hai tay, Tần Vấn Thiên nở nụ cười, lập tức ôm lấy Tần Dao, vỗ vỗ lưng của nàng, cười nói:



- Tỷ, yên tâm đi, phụ thân không có việc gì, đám người Nhị thúc ở trong quân đội nỗ lực, ta đến Đế Tinh Học Viện cũng sẽ nỗ lực, còn ngươi, đến Tuyết Vân Quốc, hết thảy cẩn thận.



- Ân.



Tần Dao không nỡ buông tay, Tần Thương Tần Chí lên chiến mã, lúc này Tần Dao mới lưu luyến không rời tách ra, trên mặt nàng đã có lệ ngân, nín khóc mỉm cười, nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Tiểu tử thối, lần sau gặp ngươi, ngươi nhất định phải trở thành nam nhi thiết huyết chân chính, có thể bảo hộ ta a.



Nói xong, Tần Dao liền xoay người, chân đạp một cái, thân thể bồng bềnh rơi lên yên ngựa.



- Đi!



Tần Dao quát một tiếng, chiến mã chạy như điên, nàng không quay đầu lại nhìn nữa, như gió rời đi, Tần Thương cùng Tần Chí nhao nhao đuổi kịp, thân ảnh của ba người dần dần đi xa.




- Hô...



Tần Vấn Thiên nắm chặt song quyền, ánh mắt liếc nhìn Tần phủ, trong lòng lộ ra tín niệm mãnh liệt không gì sánh được, trở nên mạnh mẽ, nhất định phải cường đại lên.



- Ngươi cũng nên lên đường rồi.



Lúc này, một thanh âm truyền đến, Tần Vấn Thiên xoay người, lập tức thấy một thân ảnh đi tới bên này, đôi mắt không khỏi hơi nheo lại.



- Ta đoán ngươi sẽ trở về, ta đã chờ ngươi mấy ngày.



Phong Bình nắm hai con tuấn mã đi tới.



- Hừ.



Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, trong thần sắc có ánh sáng lạnh, Tinh Hà Công Hội Mộc Thanh kia “cao ngạo”, để hắn ký ức khắc sâu.



- Ta biết ngươi thống hận Tinh Hà Công Hội, nhưng đây hết thảy đều không có quan hệ gì tới ta, Mộc Thanh không thể chưởng khống ngươi, hắn liền trực tiếp về Hoàng thành, tin tưởng mặc dù Diệp Mặc bỏ mình, Diệp gia đáp ứng hắn chỗ tốt khẳng định cũng không thể thiếu, Mộc Thanh mang đi, còn có hết thảy Thần Văn ngươi cho ta, không còn một mống.



Trong thanh âm của Phong Bình lộ ra một tia hàn ý.



- Chuyện này và ta có quan hệ sao?



Tần Vấn Thiên nói.



- Ta muốn bái ngươi làm thầy.



Phong Bình nói làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt, Luyện Khí Đại Sư kiêu ngạo Phong Bình này, tới bái sư?



- Ta biết ngươi nghi vấn ta làm người, mười mấy năm trước, khi đó ta trở thành một tu sĩ Võ Mệnh, thiên phú không đủ, lực cảm ứng kém, lúc ấy có một Luyện Khí Đại Sư nói cho ta biết, có thể thông qua khắc họa lĩnh ngộ Thần Văn đề thăng lực cảm ứng, ta liền theo hắn, làm học đồ trọn 10 năm, nhưng hắn chỉ ban cho ta Thần Văn đơn giản nhất.



Phong Bình nhớ lại chuyện lúc trước vẫn còn tức giận:



- Mười năm, làm trễ nãi ta hết 10 năm, nhưng ta bằng vào Thần Văn đơn giản, cũng bước chân vào Tinh Hà Công Hội, không ngừng nỗ lực, đạt được Thần Văn mới, rốt cục có chút thành tựu như hôm nay, một chân bước vào Luyện Khí Sư Nhị giai, chỉ cần có Thần Văn Nhị giai, ta liền có cơ hội trở thành Luyện Khí Sư Nhị giai, nhưng đều bị Mộc Thanh phá hủy.



Tần Vấn Thiên cho hắn Thần Văn Nhị giai, hắn vốn định chậm rãi tìm hiểu, bây giờ bị Mộc Thanh đường hoàng cầm đi.



- Phong Bình ta không phải người tốt lành gì, nhưng ta cầm thù lao, liền nhất định sẽ luyện chế Thần binh cho người khác, mặc dù phẩm chất kém chút, nhưng đẳng cấp Thần binh nhất định đúng yêu cầu, ta làm người, như trước có điểm mấu chốt, Mộc Thanh, không hề có nguyên tắc, vậy thì thế nào, nếu như ta không có cơ duyên, cả đời đều chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn, mặc dù ta hận hắn, lại có thể thế nào?



Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được Phong Bình tuyệt vọng, mỗi người, đều có chuyện xưa của mình, Phong Bình đi tới một bước này, rất khó, Mộc Thanh dễ dàng liền đoạt hi vọng của hắn.



- Thì tính sao?



Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, hắn đương nhiên sẽ không có tâm đồng tình.



- Tần Vấn Thiên, thiên phú của ngươi kinh người, có thể đơn giản lĩnh ngộ Thần Văn Nhị giai mà người khác không cách nào lĩnh ngộ, nếu như dùng để kinh doanh Luyện khí, ngươi có thể thu được thù lao khổng lồ, ta nghĩ ngươi sẽ dùng đa số thời gian ở Võ Đạo, những chuyện khác, ta có thể giúp ngươi xử lý, lấy được hết thảy tài nguyên, ta đều không cần, toàn bộ sẽ lót đường để ngươi đi lên Võ Đạo.



Tần Vấn Thiên hơi có chút động tâm, hắn đương nhiên minh bạch một Luyện Khí Sư có thể đơn giản thu hoạch số lớn thù lao, nhưng muốn Luyện khí, không chỉ nắm giữ Thần Văn là đủ, cần tiêu tốn rất nhiều thời gian gom góp tài liệu Luyện Khí… hắn trong tương lai, chắc chắn sẽ không tốn hao quá nhiều thời gian ở chuyện này.



Phong Bình nói hiển nhiên động đến hắn, mặc dù Phong Bình cũng có mục đích, nhưng ở thế giới này, ai sẽ vô duyên vô cố giúp người khác làm việc.



- Ngươi là Luyện Khí Sư, nhưng bái ta làm thầy? Không cảm thấy mất thân phận sao.




Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, hắn có thể cho Phong Bình, chỉ có Thần Văn.



- Ngươi nên biết, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó, ánh mắt của Phong Bình ta sao có thể thiển cận như vậy, tuy bây giờ ngươi đối mặt rất nhiều khốn cảnh, nhưng chỉ cần chịu đựng được, tương lai ta ngay cả tư cách xách giày cho ngươi cũng không có, khi đó ngươi còn coi trọng Phong Bình nho nhỏ như ta sao, ta bái ngươi làm thầy, đây đối với ta mà nói là chuyện cực kỳ vinh hạnh, chớ đừng nói gì là mất thân phận.



- Còn có, ta rất muốn tận mắt chứng kiến một thiên tài quật khởi, ta muốn thấy ngươi hung hăng chà đạp tên khốn Mộc Thanh kia ở dưới chân, thời điểm ngươi quan sát hắn, nhìn hắn còn có thể nghểnh cao đầu, dùng đôi mắt cao ngạo miệt thị nhìn chúng ta hay không.



Trong con ngươi của Phong Bình thiêu đốt lửa giận, hắn chỉ có mượn hơi của Tần Vấn Thiên, mới có thể đạp Mộc Thanh xuống, hắn áp tất cả hi vọng của mình lên người Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên nhìn Phong Bình, lại nhìn tuấn mã phía sau hắn.



- Một con trong đó chuẩn bị cho ta sao?



- Đương nhiên.



Phong Bình nói, có chút khẩn trương nhìn Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên đi lên trước, bước lên tuấn mã, lúc này, một thân ảnh tuyết trắng giống như tàn ảnh, từ trong góc vọt lên lưng ngựa.



- Tiểu tử này, tốc độ thật nhanh.



Tần Vấn Thiên nhìn Tuyết Cẩu một chút, hai chân kẹp chặt, nhất thời tuấn mã chạy vội mà ra.



- Sư phụ, lão nhân gia ngài chờ ta một chút.



Phong Bình thấy một màn như vậy lộ ra dáng tươi cười, thân hình run lên, bay lên một con tuấn mã khác, đuổi theo Tần Vấn Thiên, cười nói:



- Sư phụ, ngươi thấy có nên trước cho đệ tử một chút lễ bái sư, tỷ như các loại Thần Văn Nhị giai Tam giai hay không?



Tần Vấn Thiên thấy Phong Bình ở bên cạnh cười bỉ ổi, đảo cặp mắt trắng dã mắng:



- Cút cho lão tử.



Dứt lời tuấn mã dưới chân Tần Vấn Thiên tốc độ nhanh hơn, chạy như điên mà đi, chuẩn bị suốt đêm đi tới Hoàng thành.



- Ha ha, Mộc Thanh, ngươi chờ đó cho ta.



Phong Bình cười to hai tiếng, tiếp tục đuổi theo, cũng không lâu lắm, hai người liền chạy ra khỏi Thiên Ung Thành, bôn tẩu ở trên đại đạo, dưới ánh sao ngút trời, bụi đất mù mịt.



Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua tường thành cao vót kia, trong con ngươi lộ ra thần sắc kiên định không gì sánh được.



Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên đi xa, gió nhẹ phất qua, chuyện cũ mai táng trong bụi đất tung bay, thế giới Võ Đạo tràn ngập ân oán tình cừu thiết huyết, hắn tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất