Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 34: Hắc ám sâm lâm



Mặt trời chiều ngã về tây, người ở khu vực này dần dần ít đi rất nhiều, sơ bộ khảo hạch kết thúc, cửu đại Học viện Vũ phủ đình chỉ nhận người, rất nhiều người đều thất vọng ly khai, mà những người lưu lại, từ chín đại phương vị, dần dần tới gần Đế Tinh Học Viện cùng Hoàng Gia Học Viện ở trung tâm.



Lúc này, một thân ảnh bạch y vác trường kiếm đi tới chỗ đám người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên gặp qua thanh niên này, lúc trước có tới Thiên Ung Thành, hai Tinh Hồn đều là Kiếm Tinh Hồn.



- Nhược Hoan, Đại Sơn, lão sư bảo các ngươi đi qua.



Dư Phi đi tới bên này, nhìn đám người Nhược Hoan hô.



- Ân, lão sư có nói, bên chúng ta hai người tiến nhập Hắc Ám Sâm Lâm là ai không?



Nhược Hoan hỏi, dựa theo Khương Chấn nói, Khương Chấn cùng Mạc Thương đều có thể mang hai học viên cũ đi vào.



- Ngươi, còn có một người, lão sư không có nói là ai.



Dư Phi đáp:



- Chúng ta đi qua liền biết.



- Được.



Nhược Hoan gật đầu, đoàn người đi về phía trung tâm, cửu đại Học viện Vũ phủ, có tư cách tham gia Hắc Ám Sâm Lâm thí luyện đạt đến 5000 người, số lượng rất khủng bố, nhưng nếu nghĩ tới nhân số báo danh những ngày trước bao nhiêu, sẽ minh bạch tỷ lệ này đã trong trăm lưu một.



Hoàng Thành cửu đại Học viện Vũ phủ, hội tụ thiếu niên tinh anh của toàn bộ Sở Quốc.



- Muốn trở thành một cường giả, tất nhiên phải trực diện các loại nguy cơ, này là khóa thứ nhất của các ngươi, hảo hảo hưởng thụ đi.



Lúc này, ở phương hướng Hoàng Gia Học Viện, một người nhìn đoàn người hô, những thiếu niên kia từng cái thần sắc nghiêm nghị, bọn hắn đều rõ ràng, không có tiên huyết thí luyện, thì không thể xưng là Võ giả chân chính.




- Ô...ô...n...g!



Trên bầu trời xa xăm, cuồng phong gào thét, chỉ thấy hai con Yêu thú bay tới bên này, thấy thân ảnh trên một con Yêu thú trong đó, ánh mắt rất nhiều người đều ngưng tụ.



- Thật đẹp, Mạc Khuynh Thành, nàng dĩ nhiên tới.



Ở khu vực này, người dưới Nguyên Phủ cảnh vốn không thể cưỡi Yêu thú ngự không, nhưng Mạc Khuynh Thành có thể, sẽ không ai chất vấn nàng.



Khương Chấn cùng Âu Thần thấy Mạc Khuynh Thành cùng Mạc Thương đều có chút ngoài ý muốn, sau đó lập tức nhìn đoàn người khắp nơi, mở miệng nói:



- Nếu đều đến, chúng ta liền lên đường đi, mọi người dùng tốc độ cao nhất chạy tới, trước khi mặt trời lặn phải bước vào Hắc Ám Sâm Lâm.



- Tiểu sư đệ, chiếu cố tốt bản thân.



Nhược Hoan cười nhìn Tần Vấn Thiên nói, lập tức đi lên trước mang đội, Tuyết Cẩu háo sắc vẫn ở trong ngực nàng không nhúc nhích.



- Tần sư đệ, ta ở Học viện chờ ngươi.



Đại Sơn vỗ vỗ bờ vai của Tần Vấn Thiên, người của các đại Học viện Vũ phủ đều lục tục xuất phát, từng con Yêu thú bay lên không, phía trên là lão sư mang đội, mà học viên thì chạy băng băng trên mặt đất, lao về phía trước.



Hắc Ám Sâm Lâm bao bọc nửa Hoàng Thành, bọn họ hiển nhiên không có khả năng một đường chạy tới, vậy chẳng phải là sẽ bước qua địa vực của Hoàng cung sao.



Năm ngàn người, chín đại trận doanh, trận doanh của Đế Tinh Học Viện nhân số ít nhất, chỉ có 500 người, Hoàng Gia Học Viện hơn 800 người.



Khi bọn hắn toàn lực chạy đi, đại địa đều run rẩy, như có vạn mã bôn đằng, chỗ đi qua cơn lốc cuồn cuồng, rất nhiều người qua đường nhìn thấy vô số thân ảnh tinh thần phấn chấn bồng bột kia, mặt hàm mỉm cười, những người này, là trụ cột tương lai của Sở Quốc.



- Này.



Trong trận doanh của Đế Tinh Học Viện, chỉ thấy một thiếu niên mập mạp mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên bắt chuyện, tuy bọn họ chạy tốc độ rất nhanh, nhưng đối với người bước vào Võ Đạo mà nói, cũng không tiêu hao quá nhiều khí lực, có thể dễ dàng nói chuyện phiếm.



- Ngươi tên gì?



Thiếu niên mập mạp hỏi.



- Tần Vấn Thiên, còn ngươi?



- Phàm Nhạc, phàm trong bình phàm, nhạc trong khoái nhạc.



Thiếu niên mập mạp cười nói.



Tần Vấn Thiên quan sát hắn một chút, mặc quần áo phổ thông, tóc có vẻ hơi lộn xộn, trên mặt mang dáng tươi cười.



- Tên này rất thích hợp ngươi.



Tần Vấn Thiên nở nụ cười.



- Hắc hắc.



Phàm Nhạc nhếch miệng cười, sau đó ánh mắt nhìn về thiếu nữ trên phi hạc, thấp giọng nói:



- Sở Quốc đệ nhất mỹ nhân này thật xinh đẹp, làm trái tim nhỏ của ta phốc phốc nhảy nhảy a.



Tần Vấn Thiên thấy vẻ mặt hắn say mê, không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, nhưng hắn thừa nhận Mạc Khuynh Thành rất đẹp.




- Bất quá, vẫn là Nhược Hoan sư tỷ càng phù hợp khẩu vị của ta, dáng người kia, bộ vị đầy đặn kia, tấm tắc...



Vẻ mặt Phàm Nhạc hèn mọn, còn kém không chảy nước miếng.



- Ngươi biết Nhược Hoan sư tỷ?



Tần Vấn Thiên hỏi.



- Ta làm sao có thể nhận thức, đều là nghe người ta nói, đệ nhất yêu nữ của Đế Tinh Học Viện ta, người nào không biết, bất quá ta cũng chỉ có thể ngẫm lại, hắc hắc.



Phàm Nhạc cười run run, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên:



- Cái tên nhà ngươi giả vờ nghiêm trang, trong lòng không phải cũng nghĩ như thế chứ...



Nhìn ánh mắt hèn mọn của Phàm Nhạc, con mắt của Tần Vấn Thiên đảo một vòng, thấp giọng mắng:



- Cút!



Người này, tuyệt đối là một nhân tài a.



- Đừng giả bộ, hắc hắc.



Phàm Nhạc lộ ra một nhãn thần “ngươi hiểu”, Tần Vấn Thiên không thể làm gì khác hơn là im lặng.



- Bất quá Sở Quốc Hoàng Thành này, quả nhiên là nhiều thiên tài và mỹ nữ, bên kia, Hoàng Gia Học Viện Bạch Thu Tuyết cũng rất xinh đẹp, nghe nói câu thông Võ Mệnh Tinh Thần Tam Trọng Thiên.



Phàm Nhạc chỉ vào trận doanh Hoàng Gia Học Viện, nhìn Tần Vấn Thiên nói.



- Còn có Đế Tinh Học Viện chúng ta, cũng là thiên tài như mây, tiểu bạch kiểm trước nhất kia tên Âu Phong, thực lực rất mạnh, Luân Mạch cảnh nhị trọng, song Tinh Hồn.



Phàm Nhạc lại chỉ về một thiếu niên, đúng là thiếu niên vừa mới đứng ở bên cạnh Âu Thần, xem ra là hai huynh đệ.



- Nhìn chỗ đó, hắc y thiếu nữ xinh đẹp kia, Luân Mạch cảnh nhất trọng, song Tinh Hồn, dáng người cũng không tệ, chỉ là có chút bộ vị hơi không quá hoàn mỹ.



Phàm Nhạc thưởng thức nói.



- Bất quá, ngươi có biết đệ nhất thiên tài lần này của Đế Tinh Học Viện chúng ta là ai không?



- Ai?



Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.



- Ngay trước mắt ngươi.



Trên mặt Phàm Nhạc thịt chất thành một đống, nụ cười kia muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.



- Phàm Nhạc, ngươi lại khoác lác với người khác.



Bên cạnh có một người chạy tới, cười nhìn Phàm Nhạc một cái, hiển nhiên thằng này không chỉ ở trước mặt Tần Vấn Thiên “dõng dạc” qua.



Tần Vấn Thiên nở nụ cười, mặc dù Phàm Nhạc này thích khoác lác, nhưng rất khôi hài, khiến người ta cảm thấy thú vị.



Lúc mặt trời lặn, chín nhánh đội ngũ khổng lồ vượt qua Đông Thiên môn của Hoàng Thành.




Hoàng Thành bị Hắc Ám Sâm Lâm bao bọc, ở trong 3000 năm lịch sử của Sở Quốc, đã trải qua không ít lần Yêu thú trong Hắc Ám Sâm Lâm bạo động, bởi vậy cửa thành lân cận Hắc Ám Sâm Lâm cao chót vót, cực kỳ đồ sộ, dường như rãnh trời.



Vượt qua Đông Thiên môn này, như trước có một thành trấn, liên tiếp Hoàng Thành cùng Hắc Ám Sâm Lâm, làm khu vực giảm xóc, tòa thành trấn này có rất nhiều mạo hiểm giả cùng người lịch lãm, khi bọn hắn thấy chín đại trận doanh như cơn lốc xông qua đều ngây dại.



- Đây chẳng lẽ là học viên của cửu đại Học viện Vũ phủ, quả nhiên rất có tinh thần a.



- Thật nhiều tuấn nam mỹ nhân, ha ha.



Mạo hiểm giả đi ngang qua cười lớn nghị luận.



- Tiếp tục tiến lên, các ngươi tự động vào trong Hắc Ám Sâm Lâm hạ trại.



Giữa hư không, một thanh âm lang lảnh truyền tới, làm cho mọi người run sợ, một tháng lịch lãm, bọn họ cần ở trong Hắc Ám Sâm Lâm vượt qua rất nhiều buổi tối, hơn nữa thức ăn cũng phải tự cung tự cấp, tự mình săn bắt.



Bóng đêm dần dần hàng lâm, mà lúc này người của chín đại trận doanh rốt cục đi tới biên giới Hắc Ám Sâm Lâm, phía trước đều là cổ thụ xanh um, nhìn không tới cuối cùng, khí tức yêu dị từ đó lan tràn ra.



Thời điểm mọi người dừng lại, đột nhiên trở nên an tĩnh lạ thượng, mọi người đều ý thức được, kế tiếp bọn họ sẽ đối mặt với nguy cơ chân chính.



Bên cạnh Hắc Ám Sâm Lâm, cường giả của cửu đại Học viện Vũ phủ đứng ở trên hư không, nhìn mọi người nói:



- Hiện tại các ngươi liền tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm, hôm sau trước hừng đông, phải thâm nhập mười dặm Hắc Ám Sâm Lâm, lấy khu vực mười dặm này làm hạn định, coi như là ngoại vi, kế tiếp trong một tháng, nếu như phát hiện có người hoạt động ở ngoại vi, coi là khảo hạch không hợp cách, hiện tại vào đi.



Mười dặm thuộc về ngoại vi, nhân loại thường xuyên hoạt động, không có Yêu thú lợi hại gì, tính nguy hiểm rất thấp.



- Tần Vấn Thiên, chúng ta đi cùng được không.



Phàm Nhạc mở miệng nói.



- Được.



Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó chín đại trận doanh nhao nhao đi vào Hắc Ám Sâm Lâm, đội hình 5000 người bắt đầu tán ra bốn phía, cũng có người kết bạn mà đi.



Mượn tinh quang yếu ớt, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đi bộ ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, vài người am hiểu năng lực hỏa diễm trực tiếp phát ra hỏa diễm, rọi sáng xung quanh, cũng có người lợi dụng các loại bảo vật như Dạ Minh Châu chiếu sáng.



- Trước thâm nhập tám chín dặm, sau đó tìm địa phương trống trải nghỉ ngơi một đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai thâm nhập thêm, như vậy không coi là vi phạm quy định.



Phàm Nhạc thấp giọng nói, mọi người đều lục lọi đi về phía trước, dọc đường, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đều dùng đuốc soi đường.



- Giống như có người nhìn chúng ta chằm chằm.



Thời điểm đi tới, Phàm Nhạc thấp giọng nói, tâm thần của Tần Vấn Thiên rùng mình, hắn cảm thấy được, vì lực cảm nhận của hắn cực kỳ nhạy cảm.



Ở Thiên Ung Thành hắn giết Diệp Mặc, Diệp Lang, hơn nữa biểu hiện ra thiên phú phi phàm, rất hiển nhiên Diệp gia sẽ không dễ dàng buông tha hắn.



Lần này thí luyện, có nguyên nhân chính là vì Tần Vấn Thiên hắn mà chuẩn bị, đồng thời có thể ma luyện đệ tử của các đại Học viện Vũ phủ, chỉ có chỗ tốt, cho nên các đại Học viện Vũ phủ sẽ không cự tuyệt loại đề nghị này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất