Chương 43: Bạch Ngọc Bang! Dùng Khoản Tiền Lớn Để Mời!
Thanh niên áo trắng cười nhạt: "Ta muốn gặp trang chủ của các ngươi, có một vụ làm ăn cần bàn.”
"Vị công tử này, xin theo ta đến đây, ta đưa ngươi đi gặp trang chủ." Tráng hán nghe được đối phương tới đây bàn chuyện làm ăn, thái độ càng thêm cung kính.
Vậy là thanh niên áo trắng cùng với hai hộ vệ đều bước vào bên trong Hắc Thiết sơn trang.
...
"Đang đang đang!"
Bên trong xưởng, Tô Trường Không để lộ phần thân trên cường tráng, tay vung chùy sắt, không ngừng lặp đi lặp lại quy trình rèn vật liệu thép đỏ bừng trước mắt, thường xuyên có đốm lửa vẩy ra bắn lên làn da của hắn, mang đến cảm giác hơi phỏng, nhưng hắn đã sớm tập mãi thành quen, không thèm chú ý tới nó.
"Mọi người ngừng lại một chút trước đã. Giờ ta sẽ điểm danh, mỗi khi ta đọc đến tên ai, người đó nhớ chú ý một chút." Mà lúc này, Lưu chủ quản đã đi vào bên trong xưởng, cao giọng hô.
"Có chuyện gì sao?"
Mọi người đang bận rộn trong xưởng, đều tạm thời dừng công tác trong tay, tập trung lại.
Trên mặt Tô Trường Không cũng thoáng hiện lên chút nghi hoặc.
"Dương Triêu!"
"Trương Tam!"
…
"Tô Trường Không!"
Lưu chủ quản điểm danh, cũng gọi tới tên của Tô Trường Không.
"Người được đọc tên nhanh đi theo ta một chuyến."
Tới cuối cùng sau khi Lưu chủ quản đọc tên của hơn hai mươi người, hắn mới dừng lại, tiếp tục phân phó.
"Có chuyện gì sao?"
"Không biết được! Đi xem sẽ biết!"
Tuy mọi người đều rất nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, tất cả lập tức đi theo Lưu chủ quản rời khỏi xưởng, xuyên qua con đường trồng cây cối xung quanh, hướng về phía hậu viện Hắc Thiết sơn trang.
Đó vốn là nơi tiếp đãi khách quý.
Trong một tòa đại điện tại hậu viện sơn trang, đoàn người Tô Trường Không gặp được Mạc Thiết.
Nhưng nơi này, ngoại trừ Mạc Thiết, ở bên cạnh còn có một thanh niên áo trắng cực kỳ lạ mặt đang ngồi.
Thanh niên áo trắng kia khí độ bất phàm, bên cạnh còn có hai hộ vệ khổng vũ hữu lực đi theo, hiển nhiên thân phận lai lịch không tầm thường.
Mạc Thiết nhìn mọi người đã đến, lập tức mở miệng giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là công tử Bạch Thiệu của Bạch Ngọc bang."
"Bạch Ngọc bang?" Tô Trường Không nghe vậy, trong lòng hơi hơi rung động.
Hắn đã từng nghe thấy cái tên Bạch Ngọc bang này.
Bạch Ngọc bang khá nổi tiếng ở vùng phụ cận Thanh Thủy thành, tài lực cực kỳ hùng hậu, làm ăn về mảng ngọc thạch, thành viên trong bang có mấy trăm tới gần ngàn người. Có thể nói bọn họ chính là một con quái vật khổng lồ!
Bang chủ Bạch Ngọc bang tên là Bạch Thiên Hào, chính là một nhân vật thanh danh vang dội trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, bản thân có võ nghệ cao cường, lại có thủ đoạn không tầm thường.
Mà thân phận của thanh niên áo trắng trước mắt tên là Bạch Thiệu này, lại càng khiến người ước ao, hơn phân nửa chính là nhi tử của bang chủ Bạch Ngọc bang.
Bởi vậy, đối phương tự mình đến Hắc Thiết sơn trang, chắc chắn có chuyện gì đó rất quan trọng!
Trên mặt Bạch Thiệu đầy nhã nhặn tươi cười: "Chắc hẳn các vị đây đều là chú tạo sư tay nghề cao siêu của Hắc Thiết sơn trang. Thật không dám giấu giếm, ta muốn thuê các ngươi tới Bạch Ngọc bang chúng ta, giúp Bạch Ngọc bang chúng ta tạo ra một chút khí cụ."
"Thuê chúng ta? Tạo ra khí cụ?" Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt.
Quả thật, tất cả những người được Lưu chủ quản điểm danh lúc trước đều là chú tạo sư, mà nguyên nhân đối phương gọi bọn họ tới đây lại vì vị công tử Bạch Ngọc bang này cần thuê một đám chú tạo sư.
Căn cứ theo lời nói của người này, Bạch Ngọc bang cần mọi người qua bên đó, hỗ trợ bọn họ tạo ra một chút khí cụ.
Có người nhíu mày nghi ngờ nói: "Muốn tạo ra khí cụ... chẳng phải cứ trực tiếp đặt hàng từ Hắc Thiết sơn trang không phải đã được rồi sao? Còn cần chúng ta tới Bạch Ngọc bang công tác?"
Đúng vật, muốn khí cụ gì đó cứ trực tiếp đặt hàng từ Hắc Thiết sơn trang là được, Bạch Thiệu lại muốn bọn họ tới Bạch Ngọc bang, làm vậy khác nào vẽ rắn thêm chân?
Bạch Thiệu vẫn duy trì nụ cười trên môi: "Ta không tiện giải thích nguyên nhân trong đó, nhưng ta cam đoan sẽ trả thù lao thực dày. Bạch Ngọc bang chúng ta sẽ thuê các ngươi trong vòng bốn tháng, mỗi tháng một người đều được trả thù lao là ba mươi lượng bạc trắng!"
"Một tháng... Ba mươi lượng?"
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến rất nhiều chú tạo sư không khỏi hung hăng nuốt một ngụm nước miếng!
Phải biết rằng, trong vòng một tháng, chú tạo sư bình thường chỉ có thể tạo ra hai đến ba thanh đao kiếm có phẩm chất đủ tư cách mà thôi, dẫn tới thù lao nhận được chỉ chừng ba lượng bạc.
Mà Bạch Thiệu này ra tay thực rộng rãi, mỗi tháng trả thù lao ba mươi lượng bạc cho một người.
Làm một tháng tương đương với gần một năm thu nhập của bọn họ.
Như vậy làm bốn tháng cũng kiếm được tương đương với thù lao của bốn năm cực cực khổ khổ rèn đao kiếm trước kia!