Chương 38: Thỉnh cầu của thôn trưởng
Vốn hắn cho rằng có thể yên ổn trải qua mười ngày bước vào giai đoạn Trừ Bệnh. Thế nhưng tới ngày thứ sáu thôn trưởng Chu Chính Văn tới tìm hắn.
“Thôn trưởng, mời ngồi.”
Vương Thăng bê một cái ghế vào.
Thông trưởng cùng không quanh co mà nói thẳng mục đích ông ấy tới: “Vận Thăng, lần này ta tới tìm ngươi là có việc nhờ ngươi giúp.”
“Thôn trưởng cứ nói, chỉ cần trong khả năng ta sẽ giúp.”
Lần đầu tiên tới nhà Chu Chính Văn, Vương Thăng đã có suy đoán nhưng nếu Chu Chính Văn không mở miệng thì hắn cũng không để ý tới. Để Vương Thăng không ngờ được là mãi hai mươi ngày sau Chu Chính Văn mới tìm tới cửa.
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải khó xử. Thật ra chuyện này rất đơn giản, ta muốn nhờ ngươi đi theo người trong thôn vào trong núi, tra xét nguy hiểm xung quanh trại Thanh Sơn.”
“Tra xét trại Thanh Sơn?”
Trại Thanh Sơn từng là sơn trại của một đám thổ phỉ ở dãy núi bên cạnh, về sau, đám thổ phỉ này bị bao vây tiêu diệt, trại Thanh Sơn trở nên trống rỗng.
Nhưng mà vì sao Chu Chính Văn muốn tra xét trại Thanh Sơn chứ?
Chu Chính Văn thở dài một hơi nói: “Vận Thăng, ngươi biết không? Mấy ngày hôm trước có vài người chạy nạn từ thành Giang Nguyên tới thôn Lâm Giang. Theo lời bọn họ, thành Giang Nguyên đã bị quân tiên phong chiếm lấy, bọn họ phải chạy trốn để bảo vệ mạng sống.”
Thành Giang Nguyên là thành trì gần thôn Thanh Sơn nhất, chỉ cách khoảng mấy trăm km. Đây cũng là thành trì lớn nhất trong vùng lưu vực sông Hoàng Long này, có vị trí chiến lược trọng yếu.
Ở trong thành, cho dù là võ giả của các thế lực hay là thủ vệ thành trì thì đều rất mạnh mẽ. Thế nhưng bây giờ thành Giang Nguyên lại bị quân tiên phong chiếm lấy, dân chúng đã bắt đầu chạy trốn, chẳng nhẽ chiến tranh đã lan tới tận đây rồi sao?
Gần đây Vương Thăng chỉ chú ý tới việc tăng lên thanh tiến độ, bởi vậy hắn không biết chuyện này.
Hắn nhìn Chu Chính Văn nói: “Thôn trưởng, ngươi biết chuyện gì xảy ra không?”
“Bởi vì Giang Hà Vương đánh nhau với Vĩnh Niên Vương, hiện tại Giang Hà Vương chiến bại liên tục, trước mắt Thục Châu cũng sắp thất thủ rồi. Giang Hà Vương Chu Nguyên Thanh là thành viên hoàng thất của Đại Chu, đất phong ở Thục Châu thôn Thanh Sơn chúng ta. Còn Vĩnh Niên Vương Chu Ngô Đồng cũng là thành viên hoàng thất Đại Chu, đất phong ngay cạnh Chu Nguyên Thanh.”
Thiên hạ còn chưa nổi lên phản loạn cỡ lớn, tất cả mọi người đang chờ Đại Chu buông nốt hơi thở cuối cùng. Ai ngờ kết quả, hai thành viên hoàng thất lao vào đánh nhau trước, quả thật châm chọc.
Chẳng qua Chu Nguyên Thanh bại lui liên tục không phải không có nguyên nhân.
Chu Ngô Đồng là một trong chín vị Đại Tông Sư trong thiên hạ. Ngoại trừ thế lực của tám vị Đại Tông Sư còn lại thì trên cơ bản không có thể lực nào có thể ngăn cản hắn ta.
Lúc trước, còn có hoàng thất áp chế bên trên, hiện giờ hoàng thất còn chưa lo nổi thân mình sao có thể quản được chuyện này.
“Thôn trưởng có biết nguyên nhân không?”
“Sao ta biết rõ được? Dân đen chúng ta chỉ biết được đột nhiên chiến tranh nổ ra.”
Vương Thăng im lặng không nói gì.
Đột ngột sao?
Ở thế giới này, chiến tranh của những người tầng trên thì người bên dưới chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Cho dù hiện giờ Vương Thăng trở thành võ giả thì cũng vẫn như thế.
Hắn lấy lại tinh thần, không nghĩ nữa mà quay sang hỏi Chu Chính Văn: “Chuyện này có liên quan gì tới trại Thanh Sơn?”
Chu Chính Văn nặng nề nói ra ba chữ: “Tìm đường lui.”
“…”
“Vận Thăng, mặc dù ngươi là võ giả, nhưng bây giờ đừng nói võ giả cho dù là tông sư thì dưới bước tiến của đại quân cũng bị nghiền nát. Chỉ có Đại Tông Sư mới có thể thay đổi được cục diện chiến đấu, đây là điều hiển nhiên.
Võ giả còn như thế vậy người bình thường thì sao đây? Sau đó chúng ta cũng có khả năng rơi vào tình cảnh của những người chạy nạn tới thôn Lâm Giang, vì vậy cần phải sớm chuẩn bị đường lui.
Trại Thanh Sơn là một địa điểm tốt, nơi đó từng nuôi sống mấy nghìn thổ phỉ hoàn toàn có thể chứa hết cả thôn chúng ta. Nhưng mà trên ngọn núi đó có mãnh thú, cho nên ta mới nhờ ngươi cùng đi thăm do đảm bảo an toàn.”
Vương Thăng nghe xong thì suy nghĩ một lát cuối cùng gật đầu: “Được, tới lúc đó thôn trưởng đến gọi ta là được.”
Đối với chuyện có thể làm được, Vương Thăng cũng không muốn bỏ qua như vậy, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, nếu đại quân thật sự đánh tới lận cận nơi này, hắn nhất định cũng muốn bỏ chạy.
Trại Thanh Sơn dễ phòng thủ khó tấn công, nếu có thể trốn vào trong này, quân đội sẽ không gây phiền phức cho trại Thanh Sơn chỉ để tránh né những người bình thường loạn lạc vì chiến tranh.