Chương 39: Sơn quân
Vậy hắn cũng có thể tiếp tục trưởng thành một cách yên lặng và bình an.
Cho nên bất kể là vì người của thôn Thanh Sơn hay là vì bản thân hắn, cũng cần phải đến trại Thanh Sơn một chuyến.
Về phần mãnh thú ở trong núi, đúng lúc hắn cũng muốn thử sức mạnh của bản thân một lần!
Hiệp khách dùng võ để phạm tội, có sức mạnh cường đại, rất dễ dàng bị kích thích, muốn thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân.
Bởi vì Vương Thăng muốn sống được lâu, hơn nữa Thuật nội đan cũng có hiệu quả tập trung tinh thần ổn định khí huyết, cho nên hắn mới có thể ngăn chặn được.
Bây giờ có một cơ hội có thể thử bản lĩnh, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua!
Cho nên hắn đã cho trưởng thôn Chu Chính Văn một đáp án khẳng định.
Chu Chính Văn hài lòng rời đi, cũng nói thời gian là ba ngày sau, bảo Vương Thăng có thể chuẩn bị một chút.
Vương Thăng gật đầu đồng ý.
…
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đúng giờ, Chu Chính Văn đến tìm Vương Thăng.
Đi cùng ông ấy tới còn có Lý Văn Quang, Lý Vĩnh Phong và người trong thôn bọn họ, tổng cộng có năm người, Vương Thăng có quen những người này, tất cả đều là thợ săn, rất quen thuộc núi lớn.
Từ điểm này, xem ra Chu Chính Văn chắc hẳn đã sớm cân nhắc xong chuyện này rồi.
Trong vài vị thợ săn đi theo Chu Chính Văn tới đây, ngoại trừ Lý Văn Quang, Lý Vĩnh Phong với vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ ra, mấy vị thợ săn còn lại nhìn thấy Vương Thăng đều tỏ ra hơi không tin tưởng.
“Trưởng thôn, Vận Thăng chính là người cuối cùng, chẳng lẽ ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?”
Người lên tiếng là lão thợ săn Lý Bằng, một thợ săn lão luyện trong thôn, cho dù đã hơn năm mươi tuổi vẫn còn đang săn thú, phẩm chất cơ thể rất cường tráng.
Nếu nói Lý Văn Quang là thợ săn có khả năng tốt nhất trong thôn thì Lý Bằng chính là người có kinh nghiệm săn thú phong phú nhất trong thôn, cũng là người quen thuộc núi lớn nhất.
Nhưng mà cũng chính bởi vì quen thuộc núi lớn, ông mới biết rõ dẫn theo một người không có kinh nghiệm vào núi là một chuyện nguy hiểm đến cỡ nào.
Ông biết Vương Thăng đã từng đi theo Lý Văn Quang vào núi.
Nhưng lúc đó đã qua bao lâu rồi?
Hơn nữa, khi đó Lý Văn Quang dẫn theo Vương Thăng chỉ ở bên ngoài, nguy hiểm không hề cao như vậy.
Lần này cần phải đi sâu vào đến cùng, hoàn toàn không phải cùng một khái niệm với cách săn thú của mọi nhà này.
Xem xét từ biểu hiện trước đó của Vương Thăng thì hắn chỉ biết cản trở.
Cho nên ông mới phải nghi ngờ.
Hai vị thợ săn khác cũng có biểu cảm gần giống như vậy, rõ ràng cũng có một chút không vừa lòng.
Lý Văn Quang và Lý Vĩnh Phong muốn bẻ lại ngay tại chỗ, nhưng mà Chu Chính Văn đã lên tiếng trước.
“Ta biết vào núi không thể qua loa, đương nhiên sẽ không nhét người cho các ngươi, nhưng nếu Vận Thăng là võ giả thì sao?”
Vương Thăng chưa từng rêu rao thân phân võ giả của bản thân, cho nên trong thôn vẫn chỉ có trưởng thôn và cả nhà Lý Văn Quang biết rõ.
Sau khi ba vị thợ săn Lý Bằng nghe được thì đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó lắp bắp lên tiếng: “Thật… thật sao?”
Chu Chính Văn nhìn về phía Vương Thăng vẫn chưa hề mở miệng, ánh mắt tràn ngập mong mỏi.
Vương Thăng biết, đây là trưởng thôn muốn hắn chứng minh một chút.
Cực kỳ giống một đứa trẻ khoe khoang với người khác, vội vàng muốn chứng tỏ bản thân.
Cháu trai của trưởng thôn đều có thể chạy rồi, còn có thể có loại tâm trạng này cũng là hiếm thấy.
Có điều hắn biết, nhất định phải biểu diễn, nếu không dựa vào cái gì để người khác tin tưởng.
Trong lòng hắn thở dài một hơi, sau đó bỗng nhiên đánh ra một quyền.
Đùng!
Một tiếng vang giòn giã bất ngờ xuất hiện.
Với sức lực bây giờ của Vương Thăng, cộng thêm Bát Cực quyền cấp 6, tùy ý một chút là có thể đánh ra Không Bạo.
Mặc dù chỉ là thể hiện chút tài năng, nhưng mấy vị thợ săn nào có từng chứng kiến bản lĩnh này, trong chốc lát bọn họ đều sửng sốt.
Trưởng thôn Chu Chính Văn lại bày ra vẻ mặt có chút đắc chí, nói: “Bây giờ các ngươi tin chưa?”
Ba vị thợ săn Lý Bằng lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.
“Văn Quang, Vĩnh Phong, chẳng lẽ các ngươi sớm đã biết rồi sao?”
Lý Văn Quang và Lý Vĩnh Phong gật đầu, trả lời đúng vậy.
Ba vị thợ săn không nói gì, sau đó thì có vẻ hơi áy náy.
Võ giả đối với những người bình thường như bọn họ mà nói chính là tầng lớp cao cao tại thượng, một lời có thể quyết định sống chết của bọn họ.
Bọn họ lại không có quan hệ thân thiết với Vương Thăng như Lý Văn Quang, cũng không có kiểu tâm trạng của người già có tuổi này, hơn nữa vừa rồi còn có chút “xúc phạm” Vương Thăng, tất nhiên sẽ tỏ ra lo lắng.