Chương 86: Đại Lôi Âm Sát trận
Bên trong cùng của đại điện là bốn cột đá đứng sừng sững ở bốn góc.
“Lam Nham Thạch!” Cường Lương nhìn bốn cột đá lớn, mở miệng nói.
Lam Nham Thạch giống với Tử Dương Thạch trong Vạn Thần Cư của thành Thiên Đô, là một loại đá thần hiếm có.
Chu Thừa nhìn chằm chằm vào bốn cột đá khổng lồ này và nhấp một ngụm rượu. Bốn cây cột đá này và Đấu Chuyển Tinh Di đại trận của đại điện có liên kết với nhau, bằng không, năm đó hắn ta đã sớm chuyển chúng đi rồi.
Lộ Nhất Bình tới phía trước một cây cột đá trong số đó, đột nhiên tung một cú đấm ra, ngay lập tức, cây cột đá mười mấy người mới có thể ôm hết bị đánh thủng một lỗ đấm cực lớn.
Chu Thừa đến cạn lời.
Lam Nham Thạch này còn cứng hơn cả Tử Dương Thạch đấy. Huống chi còn có sức mạnh của Đấu Chuyển Tinh Di đại trận phòng ngự, cho dù là Chủ Sơ Kỳ của mặt phẳng, thì chỉ sợ cũng không có cách nào đánh thủng được.
Lộ Nhất Bình lấy ra một viên pha lê cỡ hai nắm tay từ bên trong cột đá ra. Ở chính giữa viên pha lê lại tỏa ra một ngọn lửa màu vàng.
Chu Thừa nghi ngờ, đây là pha lê gì đây? Với kiến thức của hắn ta, cũng chưa từng nhìn thấy hay nghe nói đến trên thế gian còn có loại pha lê có thể sinh ra lửa vàng ở bên trong.
“Kim Diễm Chi Tinh.” Long Giác Kim Ngưu thì lại nhìn chằm chằm vào viên pha lê đó với đôi mắt nóng rực.
“Đồ tốt đó.” Cường Lương mở miệng bảo.
Lộ Nhất Bình nhìn Kim Diễm Chi Tinh trong tay, nói: “Đáng tiếc, vẫn thiếu chút thế lửa.” Sau đó ném nó cho Long Giác Kim Ngưu.
Long Giác Kim Ngưu hé miệng nhai lấy, sau đó nuốt xuống, toàn bộ cơ thể run lên, phun ra từng tia lửa vàng: “Sảng khoái!”
Chu Thừa nhìn một cột đá khác ở phía trước, lại đấm thủng một cái, sau đó lấy ra một viên kim đan tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Kim đan xuất hiện, yêu khí tràn ra. Toàn bộ đại điện tối sầm lại.
“Đây là?” Chu Thừa kinh ngạc: “Là yêu đan của cường giả Yêu Vương sao?”
“Đương nhiên không phải là yêu đan của Yêu Vương rồi.” Long Giác Kim Ngưu nói: “Yêu khí từ yêu đan của cường giả cấp bậc Yêu Vương mạnh hơn thế này nhiều.”
Chu Thừa ngẩn người.
Sau đó, Lộ Nhất Bình lại đấm vào hai cột đá còn lại, rồi móc thứ bên trong cột đá ra.
Cột đá thứ ba là một quyển sách.
“Thần điển Thiên Yêu!” Chu Thừa ngạc nhiên.
Hắn ta biết sách của Thiên Yêu nhưng lại chưa từng nghe nói đến thần điển Thiên Yêu bao giờ.
Mà cột đá thứ tư thì lại là một khối gỗ!
Khối gỗ này hoàn toàn khô héo, không còn một chút sức sống nào. Long Giác Kim Ngưu nhìn khối gỗ, cũng nghi ngờ: “Khối gỗ này là gỗ gì thế?”
Cường Lương cũng nghi hoặc.
Lộ Nhất Bình lật tay, rồi trầm giọng nói: “Chắc hẳn là vật trước thời hồng hoang.”
Hắn cũng chỉ có thể đoán ra là vật trước thời hồng hoang, nhưng cụ thể khối gỗ này là gỗ gì thì hắn cũng không thể nhìn ra được. Sau đó, hắn trồng khối gỗ này lên một Cửu Thiên Tức Nhưỡng. Tuy khối gỗ này đã hoàn toàn không còn sức sóng, nhưng nói không chừng Cửu Thiên Tức Nhưỡng có thể hồi phục sức sống cho nó.
Tiếp đó, hắn đi tới phía trước cửa lớn ở nội điện. Bây giờ, nơi bọn họ đứng là ngoài điện, mà không phải là trung tâm của động phủ.
Cửa lớn của nội điện cũng được đúc bằng Lam Nham Thạch, phía trên là ba đại trận thượng cổ. Mỗi một đại trận đều không kém gì Đấu Chuyển Tinh Di đại trận. Hơn nữa ba đại trận này còn phối hợp với nhau.
Nhưng Lộ Nhân Bình nhẹ nhàng chỉ đẩy một cái, cửa lớn của nội điện đã bị đẩy ra.
Chu Thừa hiển nhiên là nhìn đến ngu người rồi. Năm đó, hắn ta đã dùng đủ các loại phương pháp, nhưng vẫn không có cách nào mở được cửa của nội điện.
Nội điện không lớn, chỉ tầm mấy trăm mét vuông, bốn bức tưởng đều là sách. Mà ở trung tâm điện lại là một lô đỉnh dùng để luyện đan. Ngoài những thứ này ra thì cũng chẳng còn gì khác.
Ở mi tâm của Lộ Nhất Bình xuất hiện một con mắt dựng thẳng, rồi hắn liếc nhìn khắp đại điện. Tất cả các góc trong đại điện, và toàn bộ không gian khuất, đều lọt vào trong con mắt dựng thẳng đó.
Nhưng một lát sau, hắn lại thu con mắt thẳng đứng lại với vẻ mặt thất vọng. Vốn hắn còn ôm hy vọng rằng liệu hai viên Long Hàn Ngọc khác có thể ở trong không gian động phủ của Hoan Ảnh Yêu Vương hay không.
Nhưng một hồi tìm tòi vừa rồi, lại không phát hiện ra hai viên Long Hàn Ngọc còn lại.
“Đây là Hoan Ảnh Thần Đỉnh mà Hoan Ảnh Yêu Vương dùng để luyện đan năm đó sao?” Chu Thừa tới phía trước lô đỉnh trong nội điện, đôi mắt sáng rực lên.
“Không sai, đây chính là Hoan Ảnh Thần Đỉnh.” Lộ Nhất Bình búng tay một cái, nắp của Hoan Ảnh Thần Đỉnh bay lên, lập tức ánh sáng ngập trời, rồi những viên kim đan từ bên trong bay ra, vậy mà lại có ý định chạy trốn.
Thế nhưng, những viên kim đan này vừa định bay ra khỏi nội điện thì đã bị hắn thu hết về.
Thần khí có linh khí, mà những viên kim đan này đã trải qua hàng triệu năm tháng, cũng đã sinh ra đan linh.
Dựa theo giao hẹn lúc trước, Lộ Nhất Bình đưa những viên đan dược này và một phần ba những thứ khác trong đại điện cho Chu Thừa.
Hắn lấy toàn bộ sách trong đại điện đi, xem có thể tìm thấy những ghi chép có liên quan đến đến hai viên Long Hàn Ngọc còn lại hay không.
Về phần Hoan Ảnh Thần Đỉnh và cột Lam Nham Thạch ở điện ngoài, cũng mấy người bọn họ cũng lấy đi nốt, dù sao để lại đây cũng vô dụng.
Sau đó, mấy người Lộ Nhất Bình cũng không ở lại thêm nữa mà rời khỏi động phủ.
“Chủ nhân, chúng ta sẽ đi tới bộ tộc Thiên Yêu sao?” Long Giác Kim Ngưu hỏi.
“Nếu không xa, thì qua đó xem thử đi.” Lộ Nhất Bình đáp.
Long Giác Kim Ngưu và Yêu tộc có nguồn gốc sâu xa. Ở thời kỳ thượng cổ, Thiên Yêu là hậu bối của nó.
Vì vậy, mấy người đi về phía bộ tộc Thiên Yêu.
Không lâu sau, đã nhìn thấy bộ tộc Thiên Yêu đã ở phía xa xa.
Đang lúc mấy người đi lại gần bộ tộc Thiên Yêu, thì lại có một đám cao thủ bay ra khỏi bộ tộc từ phía xa. Người dẫn đầu chính là tộc trưởng đương nhiệm Hách Huyên của bộ tộc Thiên Yêu.
Hách Huyên nhìn thấy Chu Thừa thì kích động cười bảo: “Ta nghe người người dưới nói là tiền bối Chu Thừa tới đây, vốn còn không tin, vừa ra ngoài nhìn, thì đúng thật là tiền bối Chu Thừa!”
Chu Thừa gãi đầu, nói với Lộ Nhất Bình một cách ngại ngùng: “Năm đó ta đã ở trong động phủ của Hoan Ảnh Yêu Vương rất nhiều năm, cho nên rất quen những tiểu tử ở bộ tộc Thiên Yêu này.”
Sau khi đến trước mặt mấy người Lộ Nhất Bình, đám người tộc trưởng của bộ tộc Thiên Yêu Hách Huyên hành lễ với Chu Thừa.
“Tiền bối Chu Thừa, mấy vị này là?” Hách Huyên hỏi.
Chu Thừa nhìn về phía Lộ Nhất Bình. Về thân phận của Lộ Nhất Bình, hắn ta cũng không tiện tùy ý quyết định giới thiệu thay hắn.
Lộ Nhất Bình thản nhiên đáp: “Lộ Nhất Bình.”
“Lộ Nhất Bình?” Hách Huyên vừa nghe đã giật nảy cả mình: “Cầm tiên công tử sao?”
Tuy bộ tộc Thiên Yêu ẩn cư ở sơn mạch Thiên Yêu, rất ít khi ra ngoài, Nhưng một trận chiến ở sông Thiên Thần, cho dù là mọi người của bộ tộc Thiên Yêu cũng đã từng nghe nói đến. Đám người ở bộ tộc Thiên Yêu lại càng thay đổi sắc mặt.
“Cứ gọi ta là Lộ công tử là được.” Lộ Nhất Bình nói: “Chúng ta đi ngang qua nơi này, nên tới bộ tộc Thiên Yêu xem thử.”
Hách Huyên phản ứng lại, vội vàng đáp: “Lộ công tử và tiền bối Chu Thừa tới bộ tộc Thiên Yêu chính là vinh hạnh của bộ tộc Thiên Yêu chúng ta!”
“Lộ công tử, tiền bối Chu Thừa, mời vào!”
Dưới sự chào đón của đám người bộ tộc Thiên Yêu, nhóm người Lộ Nhất Bình tiến vào trong bộ tộc.
Bọn họ vừa tiến vào bộ tộc Thiên Yêu chưa được bao lâu thì đám người của đế quốc Đấu Chiến cũng tới bên ngoài bộ tộc.
Chu Nhan nhìn thấy bộ tộc Thiên Yêu ở giữa những cây cổ thụ chọc trời, lại nói với giọng lạnh lùng: “Bố trí Đại Lôi Âm Sát trận, phong tỏa toàn bộ đường lui của bộ tộc Thiên Yêu!”