Chương 103: Hóa Hình
1532 chữ
Tần Giác khi tỉnh lại, cảm thấy ngực có chút ấm áp, giống như có đồ gì đó đè ở trên người .
Hắn từ từ mở mắt, phát hiện trên ngực mình chẳng biết lúc nào thế mà có một bóng dáng
nho nhỏ cỡ lòng bàn tay đang nằm sấp .
Tần Giác sững sờ, chuyện gì vậy?
“Sư phụ, người tỉnh rồi .”
Bóng dáng kia ngẩng đầu, cao hứng nói .
Nhìn kỹ, là một cô gái .
“? ? ?”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Giác có chút mờ mịt .
Chờ chút, nàng gọi ta là sư phụ?
Chẳng lẽ là … Vân Tịch?
Quả nhiên, câu kế tiếp của cô gái xác nhận ý nghĩ của Tần Giác .
“Sư phụ không nhận ra ta sao, ta là Vân Tịch .”
Cô gái mở to hai mắt, vẻ mặt ủy khuất .
Khuôn mặt phấn nhào của cô gái có chút mủm mỉm, phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng yêu,
nhất là đôi mắt trong veo như nước kia, trong sáng hoàn mỹ, làm cho người không nhịn được
mà muốn nựng nàng .
“Ngươi thật là Vân Tịch?”
Tần Giác khó có thể tin được hỏi, Vân Tịch không phải chỉ mới có cấp hai thôi sao? Sao có
thể hóa hình được chứ?
Dường như nhìn ra được nghi hoặc của Tần Giác, cô gái giải thích nói:
“Là long huyết của Thái Hư Cự Long long khiến ta hóa hình sớm hơn .”
Nói xong, cô gái động đậy thân thể, ngồi xếp bằng trên ngực Tần Giác .
Long huyết của Thái Hư Cự Long không chỉ có tính ăn mòn cực mạnh, còn ẩn chứa khí huyết
cùng sinh cơ cường đại.
Vân Tịch sau khi trải qua tắm rửa long huyết, các phương diện đều tăng trưởng, cộng thêm
mấy ngày nay thường xuyên ngâm mình ở trong linh tuyền, đúng là hóa hình như kỳ tích.
Điểm này ngay cả Vân Tịch cũng không ngờ tới .
Cho tới giờ khắc này Tần Giác mới hiểu được ngày hôm qua vì sao Vân Tịch lại nhảy vào
trong long huyết, thì ra là như vậy .
Mặt khác, hắn chú ý tới trên đầu Vân Tịch có một cọng tóc ngố, nói đúng hơn thì đó là lá cỏ,
con gái mỗi lần suy nghĩ chuyện gì, cái lá cỏ kia dường như cũng đong đưa .
Bất quá … Ngươi vì sao lại trần truồng vậy!
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Giác lập tức ngưng tụ linh lực, làm cho Vân Tịch một bộ y phục
mặc vào .
“Oa, thật xinh đẹp, cảm ơn sư phụ .”
Vân Tịch đứng trên ngực của Tần Giác dạo quanh một vòng, rất hài lòng với bộ quần áo đầu
tiên của mình .
“...”
Thật lòng mà nói, năng lực mà Vân Tịch biểu hiện ra không giống như cỏ dại tự sinh ra linh
trí.
Nhưng mà cỏ dại bình thường cũng không thể tự sinh ra linh trí .
Được rồi, mặc kệ, dù sao cũng là đồ đệ của mình.
Nếu như đổi thành những người khác, sẽ truy hỏi căn nguyên của vấn đề, nhưng năng lực
tiếp nhận của Tần Giác từ trước đến nay tương đối mạnh .
Huống chi trước đó, Tần Giác vẫn luôn muốn biết hình dáng sau khi Vân Tịch hoá hình sẽ ra
sao .
Tần Giác vuốt đầu Vân Tịch, thả nàng ở trên vai, sau đó đi ra ngoài sơn động.
Thi thể của Cửu U Trư Hoàng vẫn nằm trên mặt đất cách đó không xa, bởi vì có linh lực bao
trùm, cho nên không có bất kỳ dấu hiệu bốc mùi gì .
Tần Giác lại cắt một miếng thịt, ngồi ở bên cạnh nướng .
Chỉ chốc lát sau, mùi hương ngào ngạt tràn ngập, Vân Tịch lập tức lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Lúc trước nàng chỉ là một cây cỏ dại, không có cách nào ăn gì được, nhưng bây giờ thì khác
rồi, nàng đã hóa hình, hoàn toàn có thể ăn được.
“Ngươi cũng muốn ăn?”
Phát giác được ánh mắt của Vân Tịch, Tần Giác cười nhạt nói .
Vân Tịch vội vàng dùng sức gật đầu .
“Cho ngươi .”
Tần Giác cắt một miếng thịt thú đưa cho Vân Tịch .
“Cảm ơn sư phụ .”
Vân Tịch cao hứng nhận thịt, bỏ vào trong miệng, chợt hai mắt tỏa ánh sáng:
“Rất ngon .”
Vân Tịch phồng má, miệng nói không rõ chữ.
Tần Giác lập tức dở khóc dở cười, đúng là có loại cảm giác làm phụ thân.
“Ta còn muốn!”
Nhai xong đồ ăn trong miệng, Vân Tịch lập tức không thể chờ đợi được nói .
Tần Giác bất đắc dĩ, đành phải cắt miếng thịt thú còn lại thành hai nửa, phân cho Vân Tịch
một nửa .
Nhưng lần này Vân Tịch cũng không có vội vã đoạt thịt thú, mà là đưa tay chỉ bầu rượu bên
cạnh Tần Giác, ý tứ rất rõ ràng, nàng cũng muốn uống .
Hiển nhiên Tần Giác trước đó mỗi ngày đều có thói quen rót rượu cho nó, đã tạo Vân Tịch
thành quỷ tửu.
Cuối cùng Tần Giác cũng lấy một bình linh tửu mấy chục năm nhỏ từ trong nhẫn trữ vật đưa
cho Vân Tịch, hết cách, với tu vi hiện tại của Vân Tịch, cũng chỉ có thể uống linh tửu mấy
chục năm, nếu không căn bản không có cách tiếp nhận .
Thế là trước sơn động xuất hiện một màn cực kỳ ấm áp, Tần Giác ngồi trên tảng đá, vừa
uống rượu, vừa ăn thịt, mà Vân Tịch thì từ trên vai Tần Giác chạy lên đầu, cũng vừa uống
rượu, vừa ăn thịt, tựa như một cặp cha con .
Lúc Tô Ngạn từ trong sơn động đi ra, Tần Giác cùng Vân Tịch đã ăn uống no đủ, đang ngồi ở
trên tảng đá tiêu hóa .
“Hửm? Đó là cái gì?”
Tô Ngạn rất nhanh liền chú ý đến Vân Tịnh ở trên đầu của Tần Giác.
Bởi vì Vân Tịch chỉ có lớn bằng bàn tay, lại đáng yêu vô cùng, Tô Ngạn chỉ nhìn thoáng qua,
liền nhịn không được mà say mê .
“Thật đáng yêu !”
Trên mặt tuyệt mỹ của Tô Ngạn lộ ra nụ cười tươi, nếu như không phải ngại thân phận của
Tần Giác, chỉ sợ nàng đã xông lên ôm lấy Vân Tịch từ lâu .
“Tiền bối, đây là con gái của người sao?”
Tô Ngạn cẩn thận hỏi .
Tần Giác: “...”
Ngươi thấy qua con gái nào nhỏ như vậy chưa?
“Nàng là Vân Tịch .”
Nói xong, Tần Giác nhấc Vân Tịch đang say khướt lên, chỉ chỉ cọng tóc ngố trên đầu nàng.
“Vân Tịch? Làm sao có thể, nàng hóa hình?”
Tô Ngạn khó có thể tin nói .
Một linh thảo cấp hai có thể sinh ra linh trí đã là chuyện khó tin lắm rồi, hiện tại vậy mà còn
hóa hình?
Nhưng Tô Ngạn lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua Vân Tịch tắm long huyết, nếu như là
thế, thì cũng không phải không giải thích được .
“Tiền bối, ta có thể sờ nàng không?”
Do dự nửa ngày, Tô Ngạn tràn ngập mong đợi nói .
“Có thể .”
Tần Giác nhẹ gật đầu .
Được cho phép, Tô Ngạn lập tức đưa tay đi vò đầu Vân Tịch, giờ phút này Vân Tịch đã say
như chết rồi, đầu choáng váng hoa mắt, căn bản là không thể phản kháng, chỉ có thể mặc
cho Tô Ngạn nhào nặn .
“Thật đáng yêu.”
Tô Ngạn nựng nựng khuôn mặt của Vân Tịch, phát hiện nó mềm mại vô cùng, với lại bóng
loáng vô cùng, chỗ nào giống với linh thảo chứ.
“Nếu ta cũng có thì tốt quá.”
Tô Ngạn có chút hâm mộ .
Rất khó tưởng tượng, Thánh nữ Phong Lôi Tông cao lãnh bậc này, thế mà cũng sẽ có một
mặt khác này .
Từ sau khi Phong Lôi Tử vẫn lạc, Tô Ngạn liền trở thành hy vọng của toàn bộ Phong Lôi
Tông.
Chính vì vậy Tô Ngạn mới chạy tới Tử Linh Cốc lịch luyện, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Mà sinh hoạt ba ngày này khiến nàng buông lỏng, gần như sắp quên đi hy vọng cùng áp lực
mà nàng đang gánh vác ở trên người.
Mắt thấy cảnh này, Tần Giác có chút thở dài, đứng lên nói:
“Được rồi, ở chỗ này đã ba ngày, ta cũng nên rời đi rồi .”
“Tiền bối định đi đâu?”
Tô Ngạn ngạc nhiên, không nghĩ tới Tần Giác lại đột nhiên muốn rời khỏi .
“Trung Châu thánh địa .”
Tần Giác nhìn về phía sâu trong Tử Linh Cốc, lần ra ngoài này hắn vốn dĩ là muốn đi dạo chơi
ở Trung Châu thánh địa, vận khí tốt mà nói, có lẽ có thểcó được rất nhiều linh tửu ngàn
năm, cho dù vận khí không tốt, cũng có thể đi cái thánh địa kia vơ vét một hồi .
Tóm lại, kiểu gì cũng không lỗ được .