Chương 125: Tiến Vào Thân Thể Của Ta
1656 chữ
Ta tên Lôi Lang, năm nay ba trăm sáu mươi bảy tuổi, là yêu thú mạnh mẽ nhất trong phạm vi
ngàn dặm, bởi vì thực lực của ta quá mạnh mẽ, cho nên những yêu thú khác đều rất tôn kính
ta.
Gió thổi loạn tóc của ta, bởi vì nó cũng đang đố kị vẻ tuấn mỹ của ta.
Hôm nay ánh nắng sáng rực, cả bầu trời không mây, chính là ngày tốt lành để đột phá, đúng
vậy, trải qua ba trăm sáu mươi bảy năm tu luyện, ta muốn trở thành một yêu thú Truyền Kỳ.
Hắc hắc, đến lúc đó ta liền có thể có được quyền cùng con mẫu thú kia giao phối, từ đây đi
đến đỉnh cao của nhân sinh!
Nghĩ như vậy, Lôi Lang chuẩn bị tìm một chỗ để tiến hành đột phá.
Đúng lúc này, bên trong linh thức của nó bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh nhỏ bé.
“Hửm? Nơi này sao lại có nhân loại?”
Lôi Lang ngồi thẳng lên, trên mặt lộ ra chán ghét.
Nó không thích nhân loại, dưới cái nhìn của nó, nhân loại đều là sinh vật cấp thấp, cho nên
dù hiện tại nó đã là cấp bậc Chí Tôn, cũng chưa từng hoá hình.
“Hừ, không cần biết chuyện gì xảy ra, đã đến rồi vậy trở thành đồ ăn trong bụng ta đi.”
Lôi Lang nhếch miệng cười nói.
Nơi này đã là trung tâm của yêu thú sơn mạch, bình thường có rất ít nhân loại dám tới, hai
gia hỏa này nhất định là lú đầu rồi mới có thể xuất hiện ở đây.
Rống!
Không đợi Lôi Lang hành động, một con tam đầu khuyển toàn thân tản ra sát khí đã vượt lên
trước ngăn trước hai nhân loại kia.
“Đáng chết, lại là con chó thối này.”
Lôi Lang sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù nó là yêu thú mạnh nhất trong phạm vi ngàn dặm, nhưng không có nghĩa là không
có yêu thú nào không dám khiêu chiến nó, tỷ như cái con tam đầu khuyển đáng ghét này,
thường xuyên đến khiêu chiến với nó.
Lôi Lang vẫn luôn đứng đầu một phương, nhưng Lôi Lang cũng không có cách nào giết chết
đối phương, dù sao tam đầu khuyển cũng là một con yêu thú cấp Chí Tôn, với lại tốc độ rất
nhanh.
“Chờ ta sau khi đột phá, sẽ lấy ngươi làm hạ lễ tiến giai của ta!”
Nhếch miệng, Lôi Lang vừa muốn quay người rời đi, trong linh thức của tam đầu khuyển đột
nhiên bạo tạc.
Oanh!
.
. . .
“? ? ?”
Xảy ra chuyện gì?
Lôi Lang vẻ mặt mờ mịt, con tam đầu khuyển dây dưa với nó hơn trăm năm, thế mà cứ như
vậy mà chết rồi?
Lôi Lang không ngừng dùng linh thức quét qua mảnh vỡ hài cốt còn xót lại của tam đầu
khuyển, nhiều lần xác nhận, trong lúc nhất thời lại hoang mang.
Có lẽ là linh thức của nó không che giấu,hai nhân loại kia nhao nhao nhìn về phía bên này.
Chỉ một thoáng, Lôi Lang như rơi vào hầm băng, thậm chí nhịn không được mà rùng mình
một cái.
Không hề nghi ngờ, đối phương đã có thể đánh nổ tam đầu khuyển, như vậy cũng có thể
đánh nổ nó giống như vậy!
Thật đáng sợ!
Không chờ cho Lôi Lang thức tỉnh khỏi sợ hãi để tránh thoát, hai nhân loại kia đột nhiên
biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt nó.
“Sư phụ, tên to lớn này xem ra ăn rất ngon.”
Vân Tịch tựa lên đầu của Tần Giác chỉ vào Lôi Lang nói.
“Ừm, ta cũng thấy vậy.”
Tần Giác tán đồng nhẹ gật đầu.
Ngay tại lúc Tần Giác chuẩn bị nhấc quyền, Lôi Lang bỗng nhiên bừng tỉnh, bốn chân bịch
một tiếng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc hô lớn:
“Đừng có giết ta mà, ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, với lại ta thích nhân loại nhất, ta là
bằng hữu của các ngươi!”
Tần Giác: “. . .”
Gia hỏa này thật là yêu thú sao?
Sao cầu xin tha mà thuần thục vậy chớ!
Thấy Tần Giác trầm mặc, Lôi Lang vội vàng tiếp lấy nói:
“Còn có, ta ăn không ngon đâu, ta bình thường đều là ăn phân và nước tiểu của những yêu
thú khác mà lớn lên, với lại còn có kịch độc, không tin các ngươi hỏi tam đầu khuyển.”
“Tam đầu khuyển là ai?”
“Cái tên mới vừa rồi bị các ngươi đánh chết kia.”
Tần Giác: “. . .”
Đây coi như là không có chứng cứ rồi đi?
“Thật buồn nôn a sư phụ, ta không muốn ăn cái này.”
Vân Tịch ghét bỏ nói.
“Được rồi.”
Tần Giác bất đắc dĩ, mặc dù hắn biết Lôi Lang hơn phân nửa là đang nói phét, nhưng ai mà
biết được chữ ngờ chứ?
Ai biết những yêu thú này có sở thích đặt biệt gì thì sao.
Tần Giác cũng không muốn ăn ‘Bọ phân’ .
Nghe vậy, Lôi Lang lập tức nhẹ nhàng thở ra:
“Các vị nhân loại bằng hữu, ta biết nơi này có rất nhiều linh quả, nếu như các ngươi không
ngại, ta có thể mang các ngươi đi ăn những cái kia.”
Để cho an toàn, Lôi Lang vẫn biểu thị một chút thành ý của mình.
“Ừm, được rồi.”
Tần Giác thản nhiên nói.
Lôi Lang liền vội vàng đứng lên uốn éo cái mông, đi đến khu vực bình thường nó chiếm
đóng.
Yêu thú sơn mạch đã ngăn cách với đời từ rất lâu, sinh trưởng rất nhiều linh dược, linh quả
mà ngoại giới không có, nhất là yêu thú nơi này tung hoành, cơ hồ không người dám bắt lấy,
thế nên cho dù là linh dược, hay là linh quả, lúc này đều đã trưởng thành từ lâu, tản ra mùi
thơm mê người.
Tần Giác cùng Tô Ngạn sở dĩ tiến vào yêu thú sơn mạch, là bởi vì đường tiến về Bất Hủ thánh
địa, nhất định phải xuyên qua yêu thú sơn mạch, tương đương với kết giới của thiên nhiên.
Nếu như đổi thành những người khác, rất có thể sẽ lách qua khu vực trung tâm, lựa chọn từ
biên giới đi vào, mà Tần Giác thì là đi thẳng vào luôn, dù sao những yêu thú này chẳng tạo
thành uy hiếp gì đối với hắn cả.
“Các vị bằng hữu, chính là chỗ này, các ngươi thích, có thể tùy ý ăn.”
Lôi Lang cười tủm tỉm nói, làm gì còn bộ dáng chán ghét nhân loại nữa chứ.
Chỉ thấy một vùng rừng quả khổng lồ hiện lên trước mắt, bên cạnh còn mọc ra các loại thiên
tài địa bảo, phóng tầm mắt nhìn tới, cơ hồ không thua gì nội tình của một thế lực tông môn
cao cấp.
Khó trách yêu thú sơn mạch lại được xưng là Linh Dược Sơn Mạch, đây chỉ là lãnh địa của
một con yêu thú Chí Tôn mà thôi, rất khó tưởng tượng được lãnh địa của yêu thú cao cấp
hơn thì sẽ ra sao.
“Ngươi rất được đấy.”
Nói thật, đây là lần đầu tiên Tần Giác nhìn thấy yêu thú sợ chết như vậy, lại có thể thông
minh như thế, quả thực không khác nhân loại cho lắm.
Lôi Lang cúi đầu, không dám đáp lại, bản năng cảm ứng nguy hiểm của yêu thú nói cho nó
biết, thiếu niên này chính là nhân loại vừa rồi giết chết tam đầu khuyển kia.
“Nhưng mà chỉ có linh quả không có thịt ăn, khó tránh khỏi có chút nhạt nhẽo.”
Tần Giác ý vị thâm trường nói.
Lôi Lang bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó nó liền phát hiện mình càng không có cách nào động
đậy, ngay lúc nó cho rằng Tần Giác muốn động thủ với nó, Tần Giác bỗng nhiên phi thân lên,
biến mất ngay trước mắt.
Sau một lúc lâu, Tần Giác lại bay trở về, trong tay mang theo một con yêu thú có hình thể
khổng lồ, ngoại hình có chút giống với Lôi Lang.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy con yêu thú này, Lôi Lang xém chút nữa đã khóc, bởi vì con
yêu thú này, chính là con mẫu thú mà nó nhớ thương hơn trăm năm kia!
Cùng lúc đó, giam cầm trên người Lôi Lang cũng theo đó được giải trừ, khôi phục năng lực
hành động.
“Con yêu thú này hẳn là đồng loại của ngươi đi, ta hỏi thử, nó hình như không thích ăn phân
và nước tiểu.”
Tần Giác cười nói.
Lôi Lang: “. . .”
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi.”
Một khắc sau, Tần Giác xử lý sạch sẽ cả con yêu thú, dùng linh hỏa nướng chín, sau đó cắt
một cái đùi ném cho Lôi Lang:
“Miếng này thưởng cho ngươi.”
“. . .”
Nhìn thấy thịt yêu thú trước mặt tản ra mùi thơm nồng nàng, Lôi Lang nhịn không được
nuốt ngụm nước miếng, nội tâm không ngừng nói với mình, đây là đồng loại của mình, tuyệt
đối không thể ăn.
Nhưng. . . Đây chính là thịt yêu thú cấp Chí Tôn a!
Không chỉ có trợ giúp cực lớn cho tu luyện, với lại có thể tăng sinh cơ cùng khí huyết.
Nó là yêu thú, làm gì lo lắng nhiều như vậy?
Do dự thật lâu, Lôi Lang rốt cục quyết định, cắn một miếng thịt thú, nếu lúc còn sống không
cách nào tiến vào thân thể của ngươi, vậy để ngươi sau khi chết tiến vào thân thể của ta đi!