Chương 130: Ngươi Vẫn Nên Biến Trở Lại Đi
1604 chữ
“Nếu ngươi đã không nói lời nào, vậy ta cũng chỉ đành phải tự mình vào xem.”
Tần Giác thở dài.
“Không, đừng!”
Bia đá vốn dĩ yên lặng đột nhiên mở miệng nói tiếng người, phát ra thanh âm non nớt, như
hài tử.
Tần Giác: “...”
Là ta hiểu sai sao?
Vì sao luôn thấy lạ lùng chỗ nào đó vậy kìa?
“Ngươi, ngươi là ai, tại sao lại muốn tới làng.”
Bia đá ngữ khí hơi có vẻ bối rối, tràn ngập sợ hãi.
Hết cách rồi, Tần Giác mang đến cho nó cảm giác áp bách quá mạnh, mà lúc chiều nó rõ
ràng đã dùng năng lực dò xét Tần Giác, không có bất kỳ dao động linh lực gì, vì sao bây giờ
lại mạnh đến thế.
“Ta chỉ là đến tá túc một đêm mà thôi.”
Tần Giác nói chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, nếu như không phải là bởi vì gặp được Thạch Thiên, làm Tần Giác hứng thú,
hắn cũng sẽ không cố ý chạy tới nơi này.
Chỉ tiếc, Thạch thôn này không giống như trong tưởng tượng của hắn lắm, nhưng mà cũng
có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
“Nói bậy, ngươi cường đại như vậy, căn bản không cần ở đây nghỉ ngơi.”
Bia đá phản bác.
“Ta cường đại có quan hệ gì với việc ta muốn ở chỗ này nghỉ ngơi?”
Tần Giác im lặng trợn mắt.
“...”
Bia đá lập tức á khẩu không trả lời được, không đúng, nó cũng không có miệng mà.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì làng này, nếu như ta muốn, làng này đã biến mất khỏi thế giới
này từ lâu.”
Tần Giác thản nhiên nói.
“...”
Bia đá lần nữa trầm mặc.
Quả thật, Tần Giác đã có thể nhẹ nhõm trấn áp nó, như vậy liền chứng minh thực lực vượt
qua xa nó.
Ngay cả nó đều không thể ngăn cản thì những võ giả thấp giai bên trong Thạch thôn làm sao
có khả năng chống lại?
“Ngươi hẳn là Thánh khí a?”
Tần Giác lại hỏi một lần.
Lần này bia đá không có lựa chọn trầm mặc, mà là đáp:
“Đúng thế.”
Không hề nghi ngờ, đây là Thánh khí đã ngưng tụ ra khí linh, cũng chỉ có Thánh khí mới có
thể sinh ra khí linh.
Nếu là đặt ở ngoại giới , bất kỳ Thánh khí sinh ra khí linh nào, cũng đủ để khiến cho vô số võ
giả điên cuồng, thậm chí ngay cả tám đại thánh địa cùng mười hai Thánh tộc cũng không
ngoại lệ.
Phải biết, cho dù là mười hai Thánh tộc, Thánh khí nắm giữ cũng chỉ có mấy món chuẩn
Thánh khí thôi, tỷ như Linh tộc.
Mà Thánh khí có linh khí, các phương diện thuộc tính cùng uy lực đều sẽ tăng lên với biên
độ lớn, có thể xưng hủy thiên diệt địa.
Quan trọng nhất chính là, nó không còn là một món vĩ khí đơn thuần nữa, giống như với Vân
Tịch sinh ra linh trí, trở thành một cá thể có sinh mệnh.
Nói một cách khác, dù không có người điều khiển, nó cũng có thể một mình chiến đấu, với
lại thực lực không thua gì cường giả Thánh Cảnh bình thường, thậm chí một số Thánh khí
cao cấp ngay cả Thánh Vương đều có thể chống lại.
Thạch thôn có thể an ổn ở chỗ này tồn tại mấy trăm năm, chính là dựa vào bia đá che chở,
nếu không chỉ sợ đã bị yêu thú hủy diệt từ lâu.
“Ta phụng mệnh chủ nhân thủ hộ nơi này, trước khi hắn trở lại, nơi nào cũng không thể đi.”
Dừng một chút, bia đá tiếp lấy nói ra:
“Hi vọng ngươi không nên mang ta đi.”
Dưới tình huống bình thường, ngay cả cường giả Đại Thánh nhìn thấy Thánh khí có được khí
linh cũng trông mà thèm, bởi vậy bia đá rất lo lắng Tần Giác sẽ cưỡng ép mang nó đi.
“Chủ nhân? Chủ nhân của ngươi là ai?”
Tần Giác nghi hoặc, tấm bia đá này thế mà đã có chủ nhân.
“Ây. . . Quên rồi.”
Tần Giác: “...”
“Nhưng mà ta nhớ được hắn nói sẽ trở về tìm ta.”
“...”
“Được rồi.”
Tần Giác cười khổ, dù sao hắn cũng không có hứng thú gì với tấm bia đá này.
Với lại một khi hắn mang bia đá đi, chẳng khác gì là phán tử hình cho toàn bộ cư dân Thạch
thôn, Tần Giác đương nhiên sẽ không làm như thế.
“Đúng rồi, ngươi có thể biến thành bộ dáng của nhân loại không?”
Tần Giác hiếu kì dò hỏi.
Theo lý thuyết, một món Thánh khí có linh khí, hẳn là có thể giống yêu thú, hóa thành hình
người mới đúng, bởi vậy Tần Giác rất muốn biết bia đá sau khi biến hóa sẽ có bộ dạng gì.
“Có thể, nhưng mà trước tiên ngươi lấy tay ra đã.”
Chần chờ một lát, bia đá thấp giọng nói.
Từ lúc Tần Giác bắt đầu xuất hiện, liền triệt để trấn áp linh lực của nó, đừng nói hoá hình,
ngay cả động cũng không động được.
Nghe vậy, Tần Giác lập tức giơ cánh tay lên.
Ông!
Sau một khắc, chỉ thấy vầng quang sáng lên, bao phủ lại bia đá, sinh ra từng đợt gợn sóng,
chợt một nam hài thân thể trần truồng, tóc bạc trắng xuất hiện ở trước mắt Tần Giác, giống
như nhân vật bước ra từ trong Anime.
Nhất là cặp mắt to kia, thanh tịnh thâm thúy, tựa như sao trời.
Chỉ là, dáng vẻ này… Không phải quá tà ác đi!
“Đây chính là bộ dáng sau khi ta hoá hình.”
Bia đá ngẩng đầu nhìn Tần Giác, thân thể chỉ tới nửa người Tần Giác.
“...”
“Ngươi vẫn nên biến trở lại đi.”
Tần Giác xạm mặt lại.
Bọn gia hỏa này sao mà sau khi hoá hình đều không mặc quần áo? Với lại hình như bản thân
mình còn không ý thức được vấn đề này.
“...”
Bia đá gãi đầu một cái, không rõ lắm, đành phải lại biến trở lại.
“Ha ha, ngươi thủ hộ nơi này thật tốt đi, ta phải đi ngủ.”
Duỗi lưng một cái, Tần Giác lười tiếp tục nói nhảm, thân hình thoắt một cái, biến mất tại
chỗ.
Thấy thế, bia đá ngạc nhiên, không nghĩ tới Tần Giác thế mà cứ đi như vậy.
“Nhân loại này… Thật kỳ quái.”
Liên quan tới ký ức về chủ nhân lúc trước, bia đá đã không nhớ rõ từ lâu, chỉ là yên lặng thủ
hộ thôn trang này, Tần Giác hẳn là nhân loại đầu tiên mạnh hơn nó.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tần Giác, giống như hoàn toàn không có để tâm đến nó, chẳng lẽ
hiện tại ngoại giới có rất nhiều Thánh khí sao?
Bia đá trăm mối nghi vấn nhưng vẫn không có cách giải.
Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, vạn vật trở lại như cũ.
Tần Giác cùng Tô Ngạn tỉnh lại, chuẩn bị rời đi, mục tiêu của bọn hắn chính là Bất Hủ thánh
địa, đương nhiên không thể ở đây trì hoãn quá lâu được.
Huống chi, Tần Giác vốn chỉ là muốn nhìn thử Thạch thôn có dáng vẻ ra sao mà thôi, bây giờ
mục đích đã đạt được, lưu lại cũng không có tác dụng gì.
Giờ phút này, tất cả mọi người của Thạch thôn đi tới đất trống phía bên ngoài, tiễn hai người
Tần Giác.
Người dân nơi này đều rất chất phác, cứ nghĩ đến việc bọn họ chỉ cùng Tần Giác ở chung
nửa ngày, nhưng rất nhiệt tình đối xử với Tần Giác, tựa như người nhà của mình.
“Tần Giác, ngươi ở Nam Cảnh thật sao? Về sau ta sẽ đi tìm ngươi.”
Thạch Thiên vẻ mặt kiên nghị, nói chắc chắn.
Từ sau tối hôm qua lão nhân nói sự kiện kia cho hắn biết, Thạch Thiên liền quyết định muốn
ra ngoại giới xông xáo, ngoại trừ việc báo thù cho lão nhân ra thì hắn cũng muốn trở nên
mạnh hơn.
Tần Giác: “...”
Câu nói này làm sao nghe ra giống như muốn đánh hắn vậy?
“Được, ta chờ ngươi.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Tần Giác liếc mắt nhìn bia đá cách đó không xa, lập tức cùng Tô Ngạn phi thân lên,
bay về nơi phía xa.
Đúng lúc này một con yêu thú trong khu rừng bên cạnh đột nhiên xông ra, mở ra miệng lớn
như chậu máu cắn về phía Tần Giác!
“Cẩn thận!”
Thạch Thiên kinh hô.
Bành!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm, vừa mới hé miệng yêu thú nháy mắt giống như pháo bông nổ
tung, sau đó hóa thành huyết vụ đầy trời phiêu tán.
“? ? ?”
Không chỉ có Thạch Thiên, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, nếu như bọn hắn không
nhìn lầm, con yêu thú vừa mới xuất hiện kia hẳn là Thiên Giai, làm sao đột nhiên lại không
còn nữa rồi?
Tần Giác cũng mặc kệ bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào, linh lực dưới chân hóa ngựa, chở hắn
cùng Tô Ngạn nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Chỉ để lại một đám cư dân Thạch thôn trợn mắt hốc mồm