Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 131: Sư Đồ Ăn Hàng

Chương 131: Sư Đồ Ăn Hàng
1660 chữ
Đối với Tần Giác và Tô Ngạn mà nói, chuyện ở Thạch thôn bất quá cũng chỉ là nhạc đệm,
cũng không để trong lòng, với lại đây hết thảy đều chỉ là bởi vì Tần Giác đột nhiên tâm huyết
dâng trào mà thôi.
Về phần Thạch Thiên có thể trưởng thành hay không trở thành “Nhân vật chính” trong ký ức
của Tần Giác kia thì phải xem tạo hóa của chính Thạch Thiên rồi.
“Đáng tiếc, thế giới này hình như cũng không tồn tại loại thể chất Chí Tôn Cốt.”
Tần Giác thở dài, có chút tiếc nuối.
Nhưng mà cho dù thật sự có, nghĩ đến cũng không được tính là thiên tư tuyệt thế gì.
Dù sao, Chí Tôn ở loại địa phương như Nam Cảnh kia có lẽ được coi là cường giả đỉnh cao,
nhưng ở Trung Châu thánh địa, dường như khắp nơi đều có.
Trừ loại thành nhỏ như Ám Nguyệt thành kia, cơ bản tùy tiện chỉ cần là thành chủ của một
thành, đều có cấp bậc Chí Tôn cảnh.
Mấy ngày sau đó, hai người đi thẳng vào trong Yêu Thú Sơn Mạch, nhìn thấy được rất nhiều
vật ly kỳ cổ quái, có sơn cốc phong cảnh xinh đẹp, kỳ hoa dị thảo có thể thấy được ở khắp
nơi, tựa như tiên cảnh.
Cũng có hiểm cảnh âm trầm đáng sợ, các loại độc trùng rắn kiến trong rừng rậm, yêu thú
tung hoành, khiến người ta không rét mà run.
Mà đi vào càng sâu, đẳng cấp của yêu thú cũng không ngừng đề cao, đến cuối cùng, thậm chí
có yêu thú cấp bậc Thánh Cảnh ẩn hiện, chỉ cần gầm lên giận dữ liền có thể chấn khiến cho



can đảm của võ giả thấp giai vỡ vụn, bỏ mình.
Tần Giác lần này đến Trung Châu thánh địa vốn là ôm tâm tình ngao du, bởi vậy trên đường
đi chơi đến quên cả trời đất, không biết thu thập bao nhiêu linh quả, linh thực, đến mức
không thể không ngay lập tức mở rộng không gian của nhẫn trữ vật.
Tuy nói Tần Giác trước nay không thèm để tâm đến tài nguyên tu luyện, nhưng linh quả
chính là cóthể trực tiếp làm đồ ăn vặt, về phần linh thực, Tần Giác dự định mang về cho
Bạch Nghiệp luyện đan.
Nói đi nói lại thì chờ lúc hắn trở về, Bạch Nghiệp còn sống à? Có thể đã bị ngũ mã phanh
thây rồi cũng nên đi?
Rống!
Đang nghĩ ngợi vấn đề này, một dòng khí tức mênh mông đột nhiên dâng lên ở nơi xa, xen
lẫn lửa giận vô tận, ngay cả không gian cũng vặn vẹo.
Chỉ một thoáng, thiên địa đều màu đỏ, hiện ra thương khung rộng vô tận, có thể nói là muôn
hình vạn trạng.
Dị tượng như thế, không cần nghĩ cũng biết, chỉ có yêu thú Thánh Cảnh mới có thể dẫn
động.
“Nhân loại! Ngươi dám xâm nhập lãnh thổ của ta. . .”
Lời còn chưa dứt, Tần Giác nhìn cũng chưa từng nhìn, bún nhẹ tay một cái.
Phốc!
Kim quang nháy mắt xuyên thấu hàm dưới của con yêu thú này, sau đó bắn ra từ não sau, xé
nát nguyên hồn.
Hô –
Dị tượng giữa thiên địa im bặt lại, chậm rãi tiêu tán, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Ầm ầm!
Thân thể cao lớn của yêu thú rơi xuống từ không trung, như là thiên thạch, va lên nền đất
làm rung chuyển.
Yêu thú ẩn nấp ở phía xa thấy thế, lập tức bị dọa đến tèra quần, không chút do dự xoay
người chạy trốn.
Nhân loại này thật đáng sợ!
Trên thực tế, đây đã là yêu thú Thánh cảnh thứ ba bị Tần Giác giết chết, hai con trước đó
một con bị đánh nát nửa người, một con khác thì cái gì cũng không còn nữa.
Cái này hẳn là con còn hoàn chỉnh nhất.
“Không biết hương vị của yêu thú Thánh Cảnh thế nào.”
Tần Giác dùng tay vồ một cái, thi thể của yêu thú Thánh Cảnh lập tức xuyên qua không gian
xuất hiện trước mặt hắn, giống như một tòa núi nhỏ.
Hai con trước đó bởi vì ngoại hình khó coi, Tần Giác đều không có đụng vào, con này nhìn
qua cũng rất được đấy.
“Tiền bối , theo tốc độ bây giờ của chúng ta, hai ngày sau liền có thể rời khỏi Yêu Thú Sơn
mạch.”
Lúc này, Tô Ngạn từ bên cạnh đi tới, khẽ cười nói.
Khoảnh khắc này Tô Ngạn đã gỡ mặt nạ ra, lộ gương mặt tuyệt mỹ, mắt ngọc mày ngài,
khuôn mặt như tranh vẽ, có thể xưng ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đủ để khiến bất
kỳ nam nhân nào vì đó mà mê muội.
Khoảng thời gian này đi theo Tần Giác, Tô Ngạn cũng thu hoạch được vô số linh quả cùng tài
nguyên tu luyện, một ít linh dược cấp cao mà lúc bình thường nàng căn bản không dám
tưởng tượng, nhưng lúc ở trong Yêu Thú Sơn Mạch, lại dường như cũng không cần tiền.
Ngẫu nhiên gặp được một ít thiên tài địa bảo có yêu thú thủ hộ gần đó, cũng đều bị Tần Giác
tiện tay đánh chết, biến thành chiến lợi phẩm.
“Ừm.”
Tần Giác nhẹ gật đầu, nhanh chóng cắt xuống một miếng thịt thú, sau đó xử lý sạch sẽ, bắt
đầu nướng.
“Ngao ô, ngao ô ~ ”
Trên bầu trời, Vân Tịch phát ra tiếng gào thét ‘hung ác’, ngửi thấy mùi thơm bay tới, cực kì
đáng yêu.
Bởi vì đã thăng lên cấp ba, cho nên hiện tại Vân Tịch có thể phi hành trong thời gian ngắn,
tốc độ có hơi chậm.
“Không phải đã nói với ngươi là không được chạy loạn hay sao?”
Tần Giác trách mắng.
“A…, người ta vừa học bay, muốn hoạt động một chút mà.”
Vân Tịch nắm lấy hai cái tai, rơi trên vai Tần Giác, chột dạ nói.
Tần Giác im lặng trợn mắt, với tu vi của Vân Tịch ở loại địa phương này chạy loạn quả thực
cùng tìm chết cũng không có gì khác biệt, cho nên vừa rồi linh thức của hắn không thể
không một mực đi theo trên người Vân Tịch.
“Sư phụ, lại có thứ ngon lành nào vậy?”
Vân Tịch lắc lắc mái tóc ngốc manh, không kịp chờ đợi mà hỏi.
Thấy Vân Tịch đổi chủ đề, Tần Giác có chút bất đắc dĩ:
“Đây là thịt của yêu thú Thánh Cảnh, ngươi không thể ăn.”
“Vì sao chứ?”
Nghe vậy, Vân Tịch nháy mắt đứng thẳng kéo xệ khuôn mặt xuống, tràn ngập ủy khuất.
“Chờ khi nào ngươi tấn cấp lên đến cấp năm rồi nói sau.”
Tần Giác bình tĩnh nói.
Nếu như chỉ là thịt yêu thú cấp Chí Tôn, với tu vi của Vân Tịch còn có thể hấp thu luyện hóa.
Nhưng yêu thú Thánh Cảnh đã thoát thai hoán cốt, cho dù là huyết nhục, hay là gân cốt, đều
tràn ngập linh khí cùng sinh cơ khổng lồ, dù là sau khi chết cũng có thể còn tồn tại trăm
năm, ngàn năm.
Đừng nói Vân Tịch chỉ là cấp ba, cho dù là cấp bốn cũng rất khó tiếp nhận, không cẩn thận
liền sẽ bị no bạo.
Dù cho thể chất của Vân Tịch đã được long huyết cải tạo qua, nhưng long huyết của một con
Thái Hư Cự Long cấp Chí Tôn, ở trước mặt yêu thú Thánh Cảnh chẳng là thá gì cả?
“Cấp năm?”
Vân Tịch ngồi trên vai của Tần Giác, đếm đầu ngón tay:
“Một, hai, ba, bốn, năm, vậy chẳng phải là cần rất lâu nữa sao?”
Tần Giác: “. . .”
Nói nhảm, nếu không lâu, chỉ sợ khắp nơi đều là Linh thảo cấp năm.
Không đúng, lấy tốc độ của ngươi bây giờ, hình như cũng không mất bao lâu nữa đi?
Ngắn ngủi nửa năm, Vân Tịch liền từ một Tạp thảo vừa mới sinh ra linh trí tấn thăng lên
thành Linh thảo cấp ba.
So ra thì, Thạch Thiên, Lý Thất Diệp là cái thứ gì chứ?
“Sư phụ, còn có món khác hay không?”
Vân Tịch vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục quấn lấy Tần Giác.

“Ai, có tên đồ đệ như người này, thật sự là bất hạnh.”
Tần Giác im lặng, chỉ có thể lấy ra một viên linh quả đuổi Vân Tịch.
“Hắc hắc, sư phụ tốt với ta nhất.”
Vân Tịch ôm linh quả còn lớn hơn cả mình, đắc ý gặm.
Không bao lâu, thịt thú được nướng chín, Tần Giác lần đầu tiên phân một nửa cho Tô Ngạn,
khiến Tô Ngạn rất ngạc nhiên.
“Đa tạ tiền bối.”
Tô Ngạn nhận thịt nướng, cẩn thận từng li từng tí ăn.
Chính như Tần Giác nói, thịt của yêu thú Thánh Cảnh không phải yêu thú bình thường có
thể so sánh được, cho dù nàng đã là cường giả Chí Tôn cảnh, cũng nhất định phải chú ý cẩn
thận.
Một bên khác, Tần Giác nhưng là không lo nhiều như vậy, tất cả thịt của yêu thú trong mắt
hắn chỉ có hai loại là ăn ngon và không thể ăn thôi, về phần linh khí, căn bản sẽ không tạo ra
bất kỳ ảnh hưởng gì cho hắn.
Cứ như vậy lại qua hai ngày, Tần Giác với Tô Ngạn rốt cục cũng bay ra khỏi Yêu Thú Sơn
Mạch, đi tới một vùng bình nguyên rộng lớn.
Lại bay mấy vạn dặm nữa, chính là phạm vi lãnh thổ của Bất Hủ thánh địa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất