Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 134: Không Hiểu Sao Liền Xuyên Qua

Chương 134: Không Hiểu Sao Liền Xuyên Qua
1665 chữ
Đêm đó, tinh hà như nước treo ở xa xa nơi chân trời.
Bất Hủ thánh địa vẫn đèn đuốc sáng trưng, một mảnh phồn hoa, rất nhiều kiến trúc cùng
công trình đều tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, không hợp với thế giới này.
Giờ phút này, trong rừng trúc u tĩnh, Bất Hủ thánh chủ ngồi ngay ngắn ở trong lương đình,
khí chất núi cao sừng sững, không giận tự uy, nhưng lại mang đến người ta một loại cảm giác
ôn hòa, có thể nói là biến ảo khôn lường.
Ở đối diện, Tần Giác cũng ngồi xuống, hai đôi mắt thâm thúy nhìn nhau, đều là tràn ngập
hiếu kì về đối phương.
Bao nhiêu năm rồi?
Bất Hủ thánh chủ cảm thán, từ sau khi vài ngàn năm trước tiến giai Đại Thánh, hắn đã không
còn cảm giác gặp được đối thủ, cho tới hiện tại, dù là Thất Đại Thánh thánh chủ còn lại liên
hợp, cũng còn lâu mới là đối thủ của hắn.
Nhưng mà ban ngày đột nhiên xuất hiện linh thức, có thể xuyên qua vô số trận pháp, cấm
chế của Bất Hủ thánh địa tìm tới hắn, quả thực không thể tưởng tượng được.
Sau khi hắn nghe nói đối phương ban đêm sẽ tìm đến mình nên cố ý ngâm ấm trà, chờ đợi ở
đây.
Với hắn mà nói, thời gian trăm năm bất quá chỉ trong nháy mắt, há lại sẽ để ý nửa ngày cỏn
con này.



Cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý từ lâu, nhưng khi Bất Hủ thánh chủ nhìn thấy Tần Giác vẫn là
cực kì kinh ngạc.
Đây cũng trẻ tuổi quá đi?
Mặc dù võ giả cao giai có thể lưu giữ thanh xuân, nhưng Bất Hủ thánh chủ há có thể không
phân biệt được sự khác nhau giữa hai cái?
Về phần phương diện tu vi, không ngoài dự liệu là không cách nào xem thấu được, thậm chí
Bất Hủ thánh chủ không cảm nhận được bất cứ dao động linh lực từ trên thân Tần Giác, nếu
không phải trực giác nhạy cảm, chỉ sợ hắn ngay cả Tần Giác đến từ lúc nào cũng không biết.
Phải biết rằng bên trong Bất Hủ thánh địa không biết bố trí bao nhiêu trận pháp, cấm chế
bên ngoài rừng trúc mới tức thì cũng bị hắn dùng cấm chế đặc thù ngăn cách, cho dù một
con ruồi bay vào hắn cũng có thể phát hiện ra.
Nhưng mà Tần Giác lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện, người này rốt cuộc là cấp
bậc gì?
Một bên khác, Tần Giác cũng có chút hăng hái đánh giá Bất Hủ thánh chủ, đây chính là
người trước mắt được Linh Ương giới công nhận người mạnh nhất sao? Quả nhiên không
tầm thường.
Có thể khẳng định Bất Hủ thánh chủ đã siêu việt Đại Thánh, về phần rốt cuộc đã đạt tới cấp
bậc gì, Tần Giác cũng không rõ, dù sao đối với cảnh giới phía trên Đại Thánh, Tần Giác căn
bản hoàn toàn không biết gì.
“Chào ngươi.”
Bất Hủ thánh chủ mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc.
“Chào ngươi.”
Tần Giác đáp.
“. . .”
Không khí lần nữa lâm vào yên tĩnh.
“Ta gọi là Long Trẫm, còn ngươi?”
Bất Hủ thánh chủ lại hỏi.
“Tần Giác.”
Tần Giác như có điều suy nghĩ, xem ra Long Ngạo Thiên thật sự là con của hắn, chỉ cái tên
này cũng thú vị quá đi rồi.
“Thì ra là Tần huynh đệ a.”
Tần Giác: “. . .”
Hai cha con đều gọi hắn là Tần huynh đệ, cái bối phận này thì tính kiểu gì đây?
“Muốn uống trà không?”
Bất Hủ thánh chủ ra hiệu hỏi.
“Không đâu, ta thích uống cái này hơn.”
Nói xong, Tần Giác lấy ra một bình linh tửu, đặt ở trên bệ đá.
Thấy thế, Long Trẫm hơi sững sờ, lập tức cười nói:
“Đã như thế, vậy ta cũng chỉ đành lấy trà thay rượu.”
Thân là thành chủ của Bất Hủ thánh địa, trà Long Trẫm uống đương nhiên cũng không phải
là trà bình thường mà là trà dùng linh thực cấp bảy ngâm chế mà thành, cho dù là võ giả
Truyền Kỳ Cảnh uống một ngụm cũng được lợi vô cùng, so với linh tửu ngàn năm còn trân
quý hơn.
“Tần huynh đệ tìm ta có chuyện gì không?”
“Ta muốn biết, Linh Cơ có phải là do ngươi phát minh hay không.”

Tần Giác uống một hớp rượu, mở miệng nói.
“Linh Cơ?”
Long Trẫm nhíu mày, không nghĩ tới Tần Giác sẽ hỏi ra một cái vấn đề râu ria như vậy:
“Quả thật là do ta phát minh, làm sao vậy?”
“Vậy ngươi biết Địa Cầu không?”
Tần Giác hỏi tiếp.
Ông!
Nghe được câu này, sắc mặt Long Trẫm biến hóa, linh lực run lên, chén trà bạch ngọc trong
tay nháy mắt hóa thành bột phấn.
“Làm sao ngươi biết Địa Cầu?”
Long Trẫm kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Chuyện này là bí mật lớn nhất ở trong lòng của hắn, chưa từng kể với người khác, chẳng lẽ
người này cóthể nhìn trộm nội tâm của hắn?
Thấy thế, Tần Giác khóe miệng cong lên thành vòng cung, xem ra hắn không có đoán sai,
Long Trẫm cũng đến từ Địa Cầu, nếu không thì không có khả năng có phản ứng lớn như vậy.
“Bởi vì ta cũng tới từ Địa Cầu.”
Tần Giác thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Long Trẫm bỗng nhiên đứng lên, toàn bộ Bất Hủ thánh địa cũng lắc lư theo, có thể thấy được
nội tâm của hắn dậy sóng tới cỡ nào.
Nói thật, cái từ Địa Cầu này đối với Long Trẫm bây giờ mà nói thì vừa quen thuộc cũng vừa
xa lạ.
Dù sao, hắn ở đây sinh sống đã mấy ngàn năm, rất nhiều chuyện đã bị chôn giấu ở sâu trong
ký ức từ lâu rồi, nếu như không phải Tần Giác hỏi đến, Long Trẫm có thể mãi mãi cũng sẽ
không nhớ lại.
Long Trẫm lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên:
“Ngươi thật sự đến từ Địa Cầu?”
“Đúng thế.”
Tần Giác nhẹ gật đầu.
“Ha ha ha, ta biết là nhất định không chỉ có một mình ta xuyên việt tới đâu.”
Long Trẫm ngửa mặt lên trời cười to, vui vẻ như một đứa nhỏ.
Tần Giác: “. . .”
Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ Long Ngạo Thiên vì sao không đáng tin như vậy, thì ra là
do gen di truyền.
Về phần Tần Giác, lúc hắn đến tìm Long Trẫm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, hiện tại bất
quá là cũng chỉ xác nhận lại mà thôi, đương nhiên phải bình tĩnh rất nhiều.
Nửa ngày sau Long Trẫm rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, cười tủm tỉm nói:
“Tần huynh đệ, ngươi nói thử tất cả người xuyên việt ở Địa Cầu cộng lại, có thể thống trị vũ
trụ hay không?”
Tần Giác: “. . .”
Đây chính là Bất Hủ thánh mới vừa rồi cao thâm mạt trắc, sừng sững như núi cao kia sao?
Hình như đột nhiên thay đổi rồi?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong đầu của Tần Giác, Long Trẫm cười khổ giải thích nói:
“Ta ở đây sinh sống đã mấy ngàn năm, thật vất vả mới gặp được một. . . Bằng hữu, khó tránh
khỏi có chút vui mừng quá đỗi, mong rằng Tần huynh đệ thứ lỗi.”

‘Bằng hữu’ trong miệng Long Trẫm đương nhiên không phải là bằng hữu bình thường, mà là
chỉ những người cũng đến từ Địa Cầu.
“. . .”
Nói đến chuyện này, Tần Giác ngược lại nhớ tới một chuyện:
“Đúng rồi, ngươi xuyên qua từ lúc nào?”
“Ây. . . Năm hai nghìn không trăm hai mươi thì phải, ta lúc ấy đang ăn lẩu ca hát các kiểu,
cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết sao mà bắt đầu phát sốt ho khan, tỉnh lại đã
ở chỗ này.”
Long Trẫm suy tư một lát nói.
“. . .”
“Nói như vậy ngươi cũng xuyên qua cùng năm với ta, vậy sao lại tới sớm hơn ta mấy ngàn
năm?”
Tần Giác không hiểu.
“Ây. . . Không biết nữa.”
Long Trẫm cũng chỉ vừa mới biết thời gian mình xuyên qua thế mà sớm hơn Tần Giác ngàn
năm, để hắn buồn bực là tất cả những người xuyên việt, sao đều đến sớm hơn ta mấy ngàn
năm, vẫn không mạnh như ngươi?
Làm một người xuyên việt, Long Trẫm từ trước đến nay đều xem mình thành nhân vật chính,
trên thực tế cũng đúng là như vậy, dùng thời gian ngắn nhất đạt được thành tựu Đại Thánh,
quét ngang Linh Ương giới, không ai địch nổi, loại tốc độ phát triển này không phải nhân vật
chính thì là cái gì?
Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên ý thức được, mình rất có thể không phải thật sự là nhân vật
chính.
Tần Giác nghĩ một lát, từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà không ra, may mà không nghĩ thêm nữa,
thế là lại hỏi:
“Ngươi bây giờ đã đột phá Đại Thánh rồi nhỉ?”
“Đương nhiên.”
Long Trẫm ngạo nghễ nói:
“Hơn hai ngàn năm trước đã đột phá.”
“Trên đại Đại Thánh là gì?”
Tần Giác lập tức truy hỏi.
Mặc dù trước đó, hắn từng sưu hồn đại trưởng lão Linh tộc, nhưng chỉ biết phía trên Đại
Thánh còn có cảnh giới cao hơn, nhưng lại không biết cụ thể nó là cái gì.
Có lẽ Long Trẫm có thể giúp hắn giải đáp vấn đề này.
“Thái Hư thập cảnh.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất