Chương 133: Ta Tên Là Long Ngạo Thiên
1624 chữ
Hai Bất Hủ thánh chủ?
Tần Giác khẽ nhíu mày, tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện thanh niên mặc áo đen chỉ có
thực lực vừa mới đạt tới Thánh Cảnh mà thôi, thậm chí còn chưa vững.
Liên tưởng đến đoạn đối thoại của những võ giả qua đường vừa rồi kia, Tần Giác như có điều
suy nghĩ, chẳng lẽ người này chính là vị Thánh tử Bất Hủ thánh địa kia?
Nếu không phải thì làm sao lại có dáng vẻ giống với Bất Hủ thánh chủ như tạc tượng được?
Nếu như vậy, liền có thể giải thích được.
“Tiền bối, sao vậy?”
Tô Ngạn nghi ngờ hỏi, không rõ Tần Giác sao lại đột nhiên dừng lại.
“A, không có gì.”
Tần Giác lắc đầu, không tiếp tục quản thanh niên mặc áo đen, cùng Tô Ngạn trực tiếp tiến
vào Thông Thiên thành.
Mặc kệ thanh niên mặc áo đen là ai, dù sao đều không có liên quan gì với hắn.
Hắn đến Bất Hủ thánh địa chỉ là muốn xác nhận thân phận của Bất Hủ thánh chủ mà thôi, về
phần những người khác, Tần Giác cũng không có hứng thú.
Nhưng mà khiến Tần Giác không ngờ được đó chính là, khi bọn hắn đi dạo Thông Thiên
thành xong, lúc chuẩn bị tìm một chỗ để nghỉ ngơi, lại gặp thanh niên mặc áo đen.
“A? Ta hình như đã gặp các ngươi ở đâu đó.”
Thanh niên mặc áo đen lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức lâm vào trầm tư.
“...”
“A, ta nhớ rồi, là ở bên ngoài thành!”
Thanh niên mặc áo đen vỗ đầu một cái, cao hứng nói, giống như nhìn thấy cứu tinh.
Tần Giác: “...”
Tên này thật sự là cường giả Thánh Cảnh sao?
Có phải là lộn ở đâu rồi không?
“Ha ha ha, thật sự là duyên phận, cái kia. . .
Chúng ta đã có duyên như vậy, ngươi cóthể cho ta chỗ ngủ được không?”
Thanh niên mặc áo đen cười híp mắt nói, rất khó tưởng tượng, hắn sẽ là một trong những
thế hệ trẻ tuổi của Linh Ương giới, là tồn tại đầu tiên bước vào Thánh Cảnh.
Tần Giác: “? ? ?”
Đây là cái hổ lang chi từ gì?
Dường như nhận ra lời nói của mình không thỏa đáng lắm, thanh niên mặc áo đen vội vàng
lại nói:
“Ý của ta là, ta muốn ngủ ở đây, nhưng quên mang linh thạch, có thể giúp ta trả được không,
ngày mai ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp mười, không, gấp trăm lần.”
Tần Giác: “...”
Đường đường là Thánh tử của Bất Hủ thánh địa, thậm chí ngay cả tiền ở trọ cũng không có,
mà còn là trong thế lực phụ thuộc mình nữa, có lầm hay không vậy?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Bất Hủ thánh chủ đã thật lâu không có lộ mặt, thanh niên mặc
áo đen lại là Thánh tử, những võ giả ở tầng dưới chót này chưa thấy qua cũng là bình thường.
“Không có linh thạch còn dám tới ở trọ, mau cút, mau cút!”
Chưởng quầy ở bên cạnh nghe xong thanh niên mặc áo đen nói không có linh thạch, lập tức
lộ ra vẻ chán ghét, lớn tiếng xua đuổi.
“Tiền ăn của hắn ta chi.”
Tần Giác thản nhiên nói.
“A?”
Chưởng quầy sững sờ, không đợi hắn kịp phản ứng, một miếng linh thạch thượng phẩm đã
rơi vào trong tay.
“Đủ chưa?”
“Đủ, đủ rồi.”
Chưởng quầy thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói:
“Các vị khách quan, mời vào bên trong.”
“...”
“Đa tạ ngươi, ngày mai ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần.”
Thanh niên mặc áo đen đi đến trước mặt Tần Giác trịnh trọng nói.
“Mặt khác, ta tên là Long Ngạo Thiên, ngươi thì sao?”
Tần Giác: “? ? ?”
Long Ngạo Thiên?
Ta không nghe lầm chứ?
“Ây. . . Ta tên là Tần Giác.”
Tần Giác xạm mặt lại, có chút câm nín.
Đây là nhi tử của vị Bất Hủ Thánh Chủ kia sao?
Lại lấy tên Long Ngạo Thiên cho nhi tử của mình.
Chờ đã, Bất Hủ thánh chủ họ Long?
“Tần Giác, tên rất hay.”
Long Ngạo Thiên tán thán nói:
“Nghe liền biết khí chất phi phàm, không phải người bình thường.”
Tần Giác: “...”
Tâng bốc này là quá thẳng thừng!
Hơn nữa, ngươi đã là Thánh tử của Bất Hủ thánh địa, sao lại sống ở loại địa phương này?
Sẽ không phải là kiểu từ nhỏ không có tự do, sau đó lén lút chạy ra ngoài đó chứ?
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Long Ngạo Thiên, quả thật có thể là kiểu này.
Trên thực tế, Tần Giác chỉ đoán đúng phân nửa, Long Ngạo Thiên xác thực từ nhỏ không có
tự do, nhưng hắn lại không phải lén lút chạy ra ngoài.
Trước kia bởi vì thực lực không đủ, phụ mẫu không cho phép hắn chạy loạn khắp nơi, hiện
tại hắn thành công tiến giai lên Thánh Cảnh, nhìn khắp Linh Ương giới, người có thể giết
chết hắn dường như có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng bởi vậy được cơ hội ra ngoài
du ngoạn.
Chỉ tiếc, vừa mới rời khỏi Bất Hủ thánh địa chưa tới nửa ngày liền gặp phải một vấn đề, đó
chính là hắn không chỉ quên mang linh thạch, ngay cả nhẫn trữ vật cũng để quên ở nhà!
Rơi vào đường cùng, Long Ngạo Thiên chỉ có thể xin Tần Giác giúp đỡ, thuận tiện liên hệ tùy
tùng của mình ở Bất Hủ thánh địa, để hắn ngày mai đem nhẫn trữ vật tới.
“Tần huynh đệ yên tâm, Long Ngạo Thiên ta nói được thì làm được, ngày mai tuyệt đối sẽ trả
lại ngươi gấp trăm lần.”
Long Ngạo Thiên vỗ vỗ ngực, lời nói chắc chắn.
Tần Giác: “...”
Tên này là cái máy lặp lại à?
Tiến vào phòng khách, Tần Giác trực tiếp nằm lên trên giường, sau đó lấy ra một bình linh
tửu, chậm rãi uống.
Hắn đang suy tư lúc tối đi tìm Bất Hủ thánh chủ nên hỏi thứ gì, nếu như Bất Hủ thánh chủ
thật sự cũng đến từ Địa Cầu giống hắn, thì nên làm sao nữa.
Công pháp hóa thân mà hắn nhớ thương thật lâu, đêm nay có nên đi hỏi hay không?
Vân Tịch thấy thế, rất ngoan ngoãn không có quấn lấy Tần Giác, mà là chạy đến bên cửa sổ,
ngồi xếp bằng tu luyện.
Đảo mắt đến ban đêm, Tần Giác ngửa đầu uống cạn linh tửu, nhìn Vân Tịch còn đang tu
luyện, thân hình chậm rãi biến mất.
Cùng lúc đó, bên ngoài Bất Hủ thánh địa, thân ảnh của Tần Giác lần nữa hiển hiện, bay thẳng
vào.
Chung quanh có thật nhiều thủ vệ, nhưng giống như đều không nhìn thấy Tần Giác, ngay cả
cấm chế có thểchống lại cường giả Thánh Cảnh đều mất đi tác dụng.
Tần Giác cứ như vào chỗ không người, nhẹ nhàng xuyên qua tầng tầng phòng ngự của Bất
Hủ thánh địa, từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra.
So ra thì, linh khí bên trong Bất Hủ thánh địa không thể nghi ngờ là nồng đậm hơn rất nhiều,
có nhiều chỗ thậm chí đạt tới trình độ ngưng kết thành sương mù, có lẽ đây chính là nội tình
của cấp bậc thánh địa.
Khó trách Long Ngạo Thiên có thể trẻ tuổi như vậy liền đạt thành tựu Thánh Cảnh.
Ở trong môi trường này, cha mình lại là vị Đan Thánh, đừng nói là Long Ngạo Thiên có được
huyết mạch Đại Thánh, cho dù là đầu heo, chỉ sợ hiện tại cũng đã tấn thăng lên Chí Tôn
cảnh.
“Hô, tuần tra hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.”
“Đúng vậy a, chúng ta nhanh bắt đầu đi.”
“Ở đây?”
“Yên tâm đi, không ai đến đâu…”
“Nhưng lỡ như bị đội trưởng phát hiện thì làm sao bây giờ. . .”
“Sợ cái gì, ta sẽ làm nhanh.”
“...”
Đi ngang qua một chỗ rừng cây lúc, Tần Giác thế mà ngoài ý muốn nhìn thấy hai thể hình
khôi ngô, người nam mặc áo giáp thủ vệ ôm nhau anh anh em em, lập tức nhịn không được
mà rùng mình một cái, tranh thủ đi xa.
Không bao lâu, Tần Giác liền tới rừng trúc chỗ đã hẹ với Bất Hủ thánh chủ kia, bên ngoài vẫn
có tầng cấm chế, nhưng mà bị Tần Giác dễ dàng hóa giải, không có xảy ra bất cứ dao động
gì.
Trong rừng trúc u tĩnh vô cùng, căn bản không giống chỗ ở của một vị cường giả tuyệt đỉnh
của Linh Ương giới, bên cạnh còn trồng rất nhiều linh thực cùng dược thảo, một dòng suối
róc rách chảy qua, tản ra linh khí nồng đậm.
Giờ phút này, Bất Hủ thánh chủ đang ngồi ở trong lương đình, tay nâng chén trà, giống như
đang chờ đợi điều gì đó.
“Ngươi tới rồi.”
Bất Hủ thánh chủ nhấp một ngụm trà, trầm lặng nói.
“Làm sao ngươi biết.”
Trầm mặc một lát, Tần Giác nói.
Hắn tin chắc mình không có tản ra bất luận dao động linh lực nào, Bất Hủ thánh chủ căn bản
không có khả năng phát hiện ra hắn được.
“Trực giác.”
Bất Hủ thánh chủ xoay người, thản nhiên nói.