Chương 139: Tiểu Trấn Quỷ Dị
1642 chữ
Giờ phút này, Long Ngạo Thiên chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, kinh mạch cũng ở
lúc phản phệ bị hao tổn, dường như không cách nào vận chuyển linh lực.
Long Ngạo Thiên cho tới bây giờ không nghĩ tới, mình có một ngày lại bởi vì lực phản phệ mà
trọng thương, vẫn là dưới tình huống người khác đứng bất động để hắn đánh!
Cho dù ngay cả cường giả Thánh Vương cũng làm không được đi?
Vị này Tần huynh đệ rốt cục là quái vật gì?
Đau quá a!
Cố nén đau nhức kịch liệt, Long Ngạo Thiên muốn bò dậy từ dưới đất, lại phát hiện căn bản
không làm được, nhất là cánh tay ra quyền vừa rồi, không khác gì với hư hỏng cả.
Thương thế nặng như thế, cho dù hắn là cường giả Thánh Cảnh, không tới mười ngày nửa
tháng cũng đừng mong khôi phục.
Chẳng lẽ mình vừa ra, liền phải thất bại trở về?
Ông!
Đúng lúc này, một mảnh sương kim sắc rơi xuống, giống như như mưa rơi trên người hắn,
dung nhập vào da thịt.
Những giọt mưa kim sắc này bên trong ẩn chứa năng lực chữa trị khó có thể tin, xương cốt
vốn dĩ vỡ vụn bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mà nối liền lại, kinh mạch
cũng nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, không đến một lát, Long Ngạo Thiên đúng là
đã triệt để khỏi hẳn.
“Cái này. . .”
Long Ngạo Thiên không thể tin mở to hai mắt, trong lòng tràn ngập rung động, vậy mà khỏi
hẳn rồi?
“Ngươi sao mà làm được?”
Hít một hơi thật sâu, Long Ngạo Thiên nhịn không được hỏi.
Quá thần kỳ!
Dù là với thân phận của Long Ngạo Thiên cũng chưa từng gặp qua loại thủ đoạn này.
Phải biết, phụ thân hắn vậy mà chính là đương kim thánh chủ của Bất Hủ thánh địa, tồn tại
mạnh nhất Linh Ương giới.
Dù vậy, cũng không có khả năng để hắn khôi phục trong thời gian ngắn như thế, chẳng lẽ đối
phương còn mạnh hơn phụ thân hắn?
Nói đùa gì vậy?
“Điểm này ngươi không cần biết, nhớ, có chơi có chịu, không cần đi theo chúng ta nữa.”
Vứt xuống câu nói này, Tần Giác không tiếp tục phản ứng với Long Ngạo Thiên, trực tiếp
quay người cùng Tô Ngạn rời đi.
Đưa mắt nhìn Tần Giác đi xa, Long Ngạo Thiên sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại:
“Quá cường đại, xem ra ta còn phải tiếp tục cố gắng tu luyện, nhưng mà, một ngày nào đó ta
sẽ siêu việt ngươi!”
QNói đến đây, Long Ngạo Thiên ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, lập tức đổi phương
hướng, phi thân đi xa.
Người ta đã đứng ở nơi đó để hắn đánh mà hắn cũng không đánh nổi, sao có thể còn không
biết xấu hổ tiếp tục theo đuôi chứ.
. . .
Sau khi thoát khỏi Long Ngạo Thiên, Tần Giác cùng Tô Ngạn đi thắng về hướng bắc, có lẽ là
bới vì tới gần Bất Hủ thánh địa, xung quanh thành thị đều phồn hoa, võ giả cao giai có thể
thấy ở khắp nơi.
Thậm chí thường xuyên có thể nhìn thấy tràng cảnh giết người đoạt bảo.
Đây cũng là đặc sắc của thế giới cao võ, nếu như không có người chế định quy tắc trật tự,
như vậy kết quả tạo thành chính là cường giả áp kẻ yếu, cũng chỉ có trong phạm vi quản lý
của thế lực lớn mới có thể tốt hơn một chút.
Hai người dừng lại vài ngày trong mấy thành thị lớn, sau đó tiếp tục đi tiếp.
Từ sau khi xác định Long Trẫm là người xuyên việt, Tần Giác có thể nói hoàn toàn buông
lỏng, về phần Thuần Dương thánh địa bên kia, dù sao đã giao cho hóa thân, tiếp theo hắn chỉ
cần đi du ngoạn là đủ rồi.
Ngày này, hai người sau khi đi qua một tòa thành thị, đi tới một mảnh sa mạc rộng lớn.
Không giống với Địa Cầu, sa mạc này mọc đầy các loại thực vật , với lại nguy cơ tứ phía,
không cẩn thận liền có thể bị trùng độc dưới lớp cát chui ra ngoài giết chết.
Bởi vậy đối với võ giả thấp giai mà nói, sa mạc không thua gì tử địa.
“Vực ngoại hoang mạc?”
Tần Giác lấy ra Linh Cơ mà Long Trẫm đưa cho hắn, rất nhanh liền tìm đến danh tự của khu
sa mạc này.
Nhưng mà phía trên chỉ có bốn chữ này, cái khác cũng không có.
Bất quá cái này cũng bình thường, dù sao thế giới này cũng không có vệ tinh để mà có thể
xác định định vị.
Tần Giác sở dĩ chạy tới nơi này là bởi vì hắn cũng không tính trở về đường cũ, như thế quá
chán rồi, cho nên mới lựa chọn đi đường vòng.
Chỉ là quên tìm đọc tư liệu trước, nên không biết phương hướng này lại có sa mạc.
Đến cũng đến rồi, vậy liền đi vào thôi, cũng coi như trải nghiệm thử phong tình của sa mạc
trong dị giới.
Cũng không biết sa mạc của thế giới này có tộc xà nhân hay không nữa.
“Sư phụ, nơi này nóng quá a.”
Vân Tịch tựa vào đầu của Tần Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mặt ủ mày chau nói.
Dù nói thế nào thì nàng cũng là Linh thảo đã hoá hình, mặc dù đã thăng đến cấp ba, không
thua gì võ giả nhân loại Địa Giai, nhưng ở địa phương này lâu vẫn sẽ tinh thần sa sút.
Tần Giác ngạc nhiên, xém chút nữa quên mất gia hỏa này, chỉ thấy bàn tay hắn vung lên, một
tầng kim quang lập tức bao trùm Vân Tịch, tản ra linh khí nồng đậm.
“Híz-khà-zzz.”
Vân Tịch vui vẻ, vội vàng hít một hơi thật sâu, tinh thần lần nữa đầy trở lại.
“Tiền bối, nơi đó có tòa thành thị.”
Đột nhiên, Tô Ngạn chỉ vào nơi xa nói.
Với tu vi Chí Tôn cảnh sơ kỳ của nàng, hoàn cảnh ác liệt này chỉ tạo ra ảnh hưởng vô cùng
nhỏ cho nàng, chỉ cần linh lực dồi dào, dù là ở đây không ăn không uống nghỉ ngơi mấy chục
năm cũng không vấn đề gì.
Nghe vậy, Tần Giác đưa mắt nhìn qua, quả nhiên thấy một tòa thành thị, nhưng mà nếu nói
là thành thị thì chi bằng nói là tiểu trấn, bởi vì chỉ có mười mấy cái kiến trúc đơn sơ mà thôi.
“Đi qua nhìn thử.”
Tần Giác không nghĩ nhiều, thả người bay đến tiểu trấn.
Không bao lâu, hai người đến trong tiểu trấn, nhưng quỷ dị chính là, trong trấn nhưng không
có ai, an tĩnh đáng sợ.
“Có ai không?”
Tô Ngạn gọi một tiếng, không có bất kỳ người nào trả lời.
“Chẳng lẽ nơi này là thành trấn bị vứt bỏ?”
Tô Ngạn cau mày hỏi.
Két!
Tần Giác tiện tay đẩy ra cửa một gian phòng, phát hiện đồ vật bên trong tất cả đều hoàn hảo
không chút tổn hại, không có mạng nhện, cũng không có tro bụi, thậm chí nguyên liệu nấu
ăn còn rất mới mẻ.
Điều này nói rõ, nơi đây cũng không có bị bỏ hoang.
Đã không vứt bỏ, vì sao lại không có bất kỳ ai?
Coi như ra ngoài, cũng không có khả năng một người cũng không còn a?
Tần Giác lại lần lượt đẩy mấy cửa phòng, đều giống như phòng đầu tiên, người nơi này dường
như tan biến khỏi thế giới vậy, biến mất không thấy gì nữa.
“Hửm?”
Tần Giác khóe mắt nhẹ liếc, chợt phát hiện những gian phòng này trên sàn nhà đều có lớp
cát bụi mỏng, nhưng nơi này là sa mạc, có cát bụi cũng là không kỳ quái.
“Chẳng lẽ là bị yêu thú tập kích?”
Tô Ngạn nói.
Trong sa mạc trừ độc trùng rắn kiến ra, cũng có rất nhiều yêu thú, với lại lớp giáp cũng cực
kì cứng rắn, có thể chui vào trong đất cát đánh lén, đáng sợ vô cùng.
“Không có khả năng, nếu như là yêu thú, chỉ sợ toàn bộ tiểu trấn đều đã bị san thành bình
địa, huống chi nơi này căn bản không có bất cứ vết tích chiến đấu gì.”
“Cũng đúng.”
Tô Ngạn khẽ gật đầu.
Yêu thú cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Vẫn là chờ thử xem sao.”
Tần Giác ra quyết định.
Nhưng mà thẳng đến ngày hôm sau, vẫn không có nửa bóng người nào xuất hiện, Tần Giác
cùng Tô Ngạn chỉ có thể rời đi, mà tiểu trấn quỷ dị này cũng lần nữa khôi phục lại bình
thường, giống như chưa từng có người nào tồn tại.
Sau đó mấy ngày, hai người lại nhìn thấy tiểu trấn giống vậy, tất cả mọi người giống như biến
mất vào hư vô, không còn lại dấu vết gì cả, quả thực quá quỷ dị.
Hiển nhiên, vùng sa mạc này gần đây có xảy ra chuyện lớn gì đó.
Nhưng mà những thứ này đều không có quan hệ gì với Tần Giác, ngay khi hắn cảm thấy hơi
nhàm chán, dự định trực tiếp mang theo Tô Ngạn thuần di ra ngoài, một chiếc linh khí phi
hành đột nhiên xuất hiện ở chân trời, lúc đi ngang qua bọn hắn bỗng nhiên dừng lại.