Chương 140: Sa Tộc
1628 chữ
Chiếc linh khí phi hành này toàn thân đen nhánh, không có bất kỳ trang trígì, nhìn qua trầm
tĩnh vô cùng, bên ngoài còn khảm kim loại thiết giáp, cho người ta một loại cảm giác không
thể phá vỡ.
Ở vực ngoại hoang mạc, cũng chỉ có loại linh khí phi hành đơn giản kiên cố này mới an toàn
nhất, nếu không chỉ cần một trận bão cát có thể bị xé tan nát.
“Hai vị bị lạc đường sao, muốn đi chung với tại hạ không.”
Đứng trên linh khí phi hành là một nam tử áo xanh, giờ phút này cười dò hỏi.
Tần Giác cùng Tô Ngạn hai mặt nhìn nhau, đều là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thế giới này đẹp
như vậy từ lúc nào vậy?
Đi đến cũng đâu đều có người đồng ý giúp đỡ.
“Đã như vậy thì đa tạ.”
Tần Giác không chút khách khí ôm quyền nói.
Lúc đầu hắn dự định trực tiếp rời đi, hiện tại đã có sẵn xe có thể đi nhờ, hắn há sẽ cự tuyệt
à?
Lần này cũng không gặp lại loại tiểu trấn quỷ dị như kia nữa.
Nói đến đây thì nam tử áo xanh hẳn là người sống duy nhất mà bọn hắn nhìn thấy được
trong mấy ngày nay.
Leo lên phi hành linh khí, Tần Giác mới phát hiện bên trong rất nhiều hàng hóa được chất
thành đống, bên cạnh còn có rất nhiều võ giả trang bị đầy đủ đứng đấy cảnh giác nhìn chằm
chằm hắn với Tô Ngạn.
“Thiếu gia, tùy tiện cho bọn hắn lên cũng không khỏi quá mức. . .”
Võ giả cầm đầu vẻ mặt lo lắng, lời còn chưa dứt, liền bị nam tử áo xanh phất tay đánh gãy:
“Không sao, hai vị này chỉ là lạc đường ở chỗ này mà thôi, giúp một chút bất quá cũng chỉ là
cái nhấc tay.”
“Huống chi, có Côn thúc ở đây, nhất định không có việc gì.”
“Chuyện này. . .”
Võ giả được xưng là Côn thúc há to miệng, á khẩu không trả lời được, nhưng ánh mắt lại từ
đầu đến cuối vẫn đặt trên người Tần Giác cùng Tô Ngạn, đề phòng hai người đột nhiên có ý
đồ xấu.
Thấy vậy, Tần Giác lơ đễnh, Côn thúc này bất quá cũng chỉ là Chí Tôn cảnh trung kỳ mà thôi,
có thểnhìn ra được gì từ trên người hắn chứ?
Một bên khác, Tô Ngạn sau khi đeo mặt nạ thì khí tức cũng ẩn đi, với tu vi của đối phương,
căn bản không nhìn thấu được.
“Hai vị mời ngồi, vị thúc thúc này của ta từ trước đến nay đều cẩn thận, mong tha thứ.”
Không gian bên trong linh khí phi hành rất lớn, dù cho chứa thêm mấy chục người cũng
không thành vấn đề, với lại tất cả đều được chế tạo từ kim loại đặc thù.
Nói không ngoa thì cho dù gặp phải bão cát cỡ lớn, chiếc linh khí phi hành này cũng có thể đi
ra mà không hư hao chút nào.
“Tại hạ là Ninh Kiệt, vị này là hộ vệ của gia tộc chúng ta Trường Ninh Côn, còn chưa thỉnh
giáo tôn tính đại danh của hai vị.”
Nam tử áo xanh nói tiếp.
“Tần Giác.”
“Tô Ngạn.”
Thấy đối phương lễ phép như thế, Tần Giác với Tô Ngạn cũng nho nhã hiền hoà đối đáp lại.
“Hai vị làm sao lại chạy tới loại địa phương này?”
Ninh Kiệt nghi hoặc.
Dù sao,đối với võ giả thấp giai mà nói, vực ngoại hoang mạc không thua gì tử địa, cho dù là
cường giả Chí Tôn cảnh, nếu bất hạnh bị yêu thú cao giai đánh lén, nặng hơn nữa thì sẽ vẫn
lạc.
Cho nên đại bộ phận võ giả tiến vào vực ngoại hoang mạc đều sẽ lựa chọn tổ đội hoặc là lái
linh khí phi hành đặc biệt để giảm mức độ nguy hiểm xuống đến mức thấp nhất.
“Chúng ta bởi vì gặp phải bão cát, không cẩn thận thất lạc những đồng bạn khác, nếu không
phải có Ninh huynh hỗ trợ, sợ là hai người chúng ta cũng phải chết ở nơi này.”
Tần Giác mặt lộ vẻ cảm kích, thuận miệng bịa chuyện nói.
“Thì ra là thế, nói như vậy, các ngươi muốn đi Hoang thành sao?”
Ninh Kiệt cũng không có hoài nghi gì, thậm chí cảm thấy đúng theo lẽ đương nhiên.
“Hoang thành?”
Tần Giác sững sờ, chợt bất động thanh sắc mà nói:
“Không sai, nghe ngữ khí của Ninh huynh, cũng muốn đi Hoang thành sao?”
Mặc dù Tần Giác căn bản không biết Hoang thành gì cả, nhưng không ảnh hưởng chút nào
đến hắn cùng Ninh Kiệt trò chuyện, nhìn Tô Ngạn bên cạnh trợn mắt hốc mồm.
Đây chính là cái gọi là nói lời bịa đặt không nháp kia?
“Ha ha ha, đương nhiên,Ninh gia chúng ta với thành chủ Hoang thành thế giao, lần này đi
Hoang thành. . .”
Nói đến đây, Ninh Kiệt im bặt dừng lại, hắn đúng là xém chút nữa là nói ra cơ mật của gia
tộc.
Thấy thế, Tần Giác lập tức đổi chủ đề:
“Đúng rồi, vực ngoại hoang mạc gần đây có xảy ra chuyện gì lớn à.”
“Chuyện lớn?”
Ninh Kiệt cũng rất tự nhiên mà hùa theo, trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
“Không có.”
“Kỳ quái, hai ngày này chúng ta nhìn thấy thật nhiều thôn xóm cùng trấn đều không ai, giống
như hoàn tàn tan biến, quá quỷ dị.”
Tần Giác khẽ nhíu mày.
Kỳ thật Tần Giác vốn không muốn quản chuyện này, nhưng gặp được Ninh Kiệt, liền định hỏi
thử, không nghĩ tới Ninh Kiệt cũng không biết.
“Ngươi nói cái gì?”
Lúc này, Ninh Côn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tần Giác đột nhiên mở to hai mắt,
truy hỏi:
“Người trong thôn làng đều tan biến hết?”
Tần Giác không nghĩ tới Ninh Côn vậy mà phản ứng lớn như vậy, thế là giải thích cặn kẽ nói:
“Đúng thế, trừ người ra, những đồ vật khác đều không chút tổn hại.”
“Không có bất kỳ vết tích gì?”
“Không có. . . Ách, trên sàn nhà có lớp cát bụi, có tính không?”
Tần Giác chần chờ nói.
“Chẳng lẽ. . . Là bọn hắn trở về rồi?”
Nghe xong Tần Giác miêu tả, Ninh Côn lộ ra thần sắc sợ hãi.
“Làm sao vậy, Côn thúc?”
Đây là lần đầu tiên Ninh Kiệt nhìn thấy Ninh Côn khẩn trương như vậy, lộ vẻ mặt không hiểu.
“Thiếu gia, chúng ta nhất định phải nhanh đưa xong hàng hóa lần này, sau đó rời khỏi vực
ngoại hoang mạc!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ninh Kiệt cuối cùng cũng ý thức được điều không đúng.
Hít một hơi thật sâu, Ninh Côn trầm lặng nói:
“Nếu như ta đoán không sai, rất có thể là Sa tộc đã trở về.”
“Sa tộc? Đó là cái gì?”
Ninh Kiệt ngạc nhiên.
Tần Giác cũng là vẻ mặt ngơ ngác, ngáo ngơ.
“Sa tộc là một chủng tộc lớn cường đại lúc trước sống ở vực ngoại hoang mạc, bọn hắn có
thể điều khiển hạt cát, lặng yên không một tiếng động giết chết đối thủ!”
“Với lại thành thị của nhân loại bị bọn hắn tập kích, trừ nhân loại sẽ biến mất ra thì những
thứ đồ khác đều không chút tổn hại!”
Ninh Côn nghiêm mặt nói:
“Nếu thật là Sa tộc, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi vực ngoại hoang mạc, nếu
không hậu quả khó mà lường được!”
“Thế nhưng mà. . . Vì sao ta chưa từng nghe nói đến Sa tộc?”
Ninh Kiệt mờ mịt.
Là dòng chính của gia tộc, Ninh Kiệt bởi vì có sự chênh lệch về thiên phú, đến nay vẫn dừng
lại ở Thiên giai trung kỳ, khó mà tiến thêm được.
Cho nên hắn lúc rảnh rỗi, thường xuyên sẽ lật xem thư tịch, cũng hiểu biết nhiều về vực
ngoại hoang mạc, nhưng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Sa tộc gì đó.
“Ngươi đương nhiên không biết, bởi vì Sa tộc hơn hai trăm năm trước liền bị một vị vô
thượng đại năng phong ấn!”
Ninh Côn cười khổ nói:
“Lúc ấy ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là thị vệ bình thường, cũng là nghe nói từ những
người khác, Sa tộc sinh ra một Hoàng đế, nhấc lên hạo kiếp ngập trời tại vực ngoại hoang
mạc, muốn mở rộng vực ngoại hoang mạc, thôn phệ lãnh thổ xung quanh.”
“Đối mặt với Sa tộc cường đại, dù cho mấy gia tộc lớn liên hợp lại, cũng vẫn không phải là đối
thủ, mắt thấy cát bụi sắp thôn phệ tất cả liên quân, một vị siêu cấp cường giả đi ngang qua
đột nhiên xuất thủ.”
“Dưới uy năng của vị siêu cấp cường giả kia, Sa tộc liên tục bại lui, Hoàng đế bị giết tại chỗ,
nhưng mà vị siêu cấp cường giả kia cũng bởi vậy mà bị thương, chỉ có thể tạm thời phong ấn
những cường giả Sa tộc còn lại.”
Hiện tại đã qua hơn hai trăm năm, bất kể có phải là Sa tộc ngóc đầu trở lại hay không, nhất
định phải nhanh thông tri cho gia tộc, đề phòng vạn nhất.”
Nói đến đây, Ninh Côn biểu lộ vẻ ngưng trọng, hiển nhiên không phải đang thêu dệt vô cớ.