Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 142: Hoang Thành

Chương 142: Hoang Thành
1650 chữ
Giờ phút này, trong vực ngoại hoang mạc, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, lộ ra vẻ tươi
mát.
Mới vừa rồi ở đây còn có bão cát tứ phía trong chốc lát biến mất vô tung, vô số thi thể của
thực vật cùng yêu thú từ không trung rơi xuống, vang lên tiếng trầm đục.
Ánh nắng lại lần nữa chiếu xuống, khiến nhiệt độ chung quanh đột nhiên tăng lên.
Tất cả mọi người đều là sững sờ tại chỗ, trợn mắt hốc mồm.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ta không nhìn lầm đi, vòng xoáy phong bạo biến mất?”
“Vừa rồi linh lực kia là sao chứ? Chẳng lẽ có cao nhân ở gần đây?”
“. . .”
Đám người trầm mặc nửa ngày, lập tức bộc phát ra tiếng nghị luận kịch liệt, trên mặt mỗi
người đều tràn ngập vẻ chấn kinh, dường như không dám tin vào hai mắt mình.
Đây chính là vòng xoáy phong bạo a!
Ngay cả cường giả Chí Tôn cảnh bị cuốn vào cũng lành ít dữ nhiều, vậy mà bị linh lực kiểu
này cưỡng ép tách ra?
Cho dù là võ đạo Truyền Kỳ cũng làm không được đi?
Chẳng lẽ. . . Vừa rồi có vị cường giả Thánh Cảnh đi ngang qua nơi này?
Đám người hai mặt nhìn nhau, kinh hãi vô cùng.



Ninh Côn càng là nghẹn họng trân trối, khiếp sợ nói không ra lời.
Làm đội trưởng đội hộ vệ của Ninh gia ra vào khu vực ngoại hoang mạc này đã lâu, phụ trách
hộ tống hàng hóa, ở đây không ai rõ vòng xoáy bạo phong đến tột cùng đáng sợ cỡ nào hơn
so với hắn.
Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải!
Bất quá lần trước Ninh Côn vẫn là võ giả Thiên Giai, nếu không phải ngay lúc đó đội trưởng
đội hộ vệ quyết định thật nhanh, vùi linh khí phi hành vào trong đất cát, chỉ sợ hắn đã chết
từ lâu.
Dù vậy thì tổn thất vẫn nặng nề, hơn mười người trong đội ngũ cuối cùng chỉ có năm sáu
người sống sót, đội trưởng vì bảo vệ bọn hắn mà mất đi một cánh tay.
Mà vòng xoáy phong bạo vừa rồi kia, rõ ràng đáng sợ hơn gấp mấy lần so với cái lúc trước
hắn gặp phải, nếu không Ninh Côn cũng sẽ không tính toán bỏ những võ giả khác, chỉ đảm
bảo an toàn cho Ninh Kiệt.
“Côn thúc, có phải là vị cường giả đã phong ấn Sa tộc trở về rồi hay không?”
Ninh Kiệt thấp giọng hỏi.
Một lúc lâu Ninh Côn rốt cục cũng kịp phản ứng, cười khổ nói:
“Cái này. . . Ta cũng không rõ, nhưng mà có thể khẳng định là vừa rồi quả thật có thể là có
một vị cường giả Thánh Cảnh nào đó ở trong tối giúp chúng ta.”
Trên thực tế, trừ cường giả Thánh Cảnh ra, Ninh Côn nghĩ không ra loại khả năng thứ hai.
Dù sao, có thể hời hợt dùng linh lực tách vòng xoáy phong bạo ra như thế, cũng chỉ có cường
giả Thánh Cảnh mới có thể làm được.
“Cho dù như thế nào, cuối cùng cũng nhặt về một mạng.”
Nhẹ nhàng thở ra, Ninh Côn nói tiếp:

“Nơi đây cách Hoang thành đã không còn xa, chúng ta vẫn trước tiên đưa hàng hóa qua đi
đã.”
May mà vừa rồi gió lốc chỉ là đánh vỡ vòng phòng hộ mà thôi, cũng không có ảnh hưởng gì
đến linh khí phi hành, không thì bọn hắn đành phải tự bay đến Hoang thành.
Phân phó xong những lời này, Ninh Côn thần sắc nghiêm túc, đi đến phía trước linh khí phi
hành, ôm quyền khom người nói:
“Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, chúng ta vô cùng cảm kích.”
Ninh Côn là dùng linh lực nói ra câu này, giống như tiếng sấm trùng trùng điệp điệp truyền
ra, đinh tai nhức óc.
“Đa tạ tiền bối!”
Võ giả còn lại thấy thế cũng cùng hô to, thái độ cực kì cung kính.
“Không cần cám ơn.”
Tần Giác tại nội tâm yên lặng đáp lại.
Lúc này làm sao lại trùng hợp có cường giả Thánh Cảnh đi ngang qua, đương nhiên là bởi vì
Tần Giác xuất thủ mới hóa giải tràng nguy cơ này, nhưng chỉ là hắn từ đầu đến cuối đều
đứng bất động tại chỗ, cho nên không ai biết là hắn làm thôi.
Có lẽ là bởi vì gặp phải vòng xoáy phong bạo, tiếp theo tất cả mọi người đều trầm mặc, bao
gồm cả Ninh Kiệt trước đó vẫn luôn nhiệt tình.
Tới đây, Tần Giác tự nhiên thấy vui cực kỳ, giảm bớt rất nhiều phiền phức cho hắn.
Không bao lâu, một tòa thành thị liền xuất hiện ở trước tầm mắt, cho dù không cách nào so
được với loại quái vật khổng lồ như Thông Thiên thành kia, nhưng ở vực ngoại hoang mạc
này, đã thuộc về ‘Cự thú’ tuyệt đối.

Chí ít so với tiểu trấn cùng thôn xóm mà Tần Giác đã thấy ở mấy ngày trước, quả thực là
phồn hoa hơn nhiều.
“Rốt cục cũng gặp được một thành thị có nhân loại.”
Tô Ngạn bên cạnh nhịn không được cảm thán.
“Hửm? Chẳng lẽ Tô cô nương không biết?”
Ninh Kiệt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Sao vậy?”
Tô Ngạn sững sờ.
“Hoang thành chín là thành thị lớn nhất ở vực ngoại hoang mạc, nội thành cao thủ nhiều như
mây, thành chủ chính là một vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh, cho dù Sa tộc mạnh hơn, cũng
không có khả năng trong thời gian ngắn thôn phệ Hoang thành được.”
Ninh Kiệt cau mày nói.
Theo lý thuyết, nếu như Tần Giác cùng Tô Ngạn tiến về Hoang thành, không thể không biết
điểm này.
Nghe vậy, Tô Ngạn có chút ngạc nhiên.
Nàng không nghĩ tới chỉ là một Hoang thành sa mạc, thế mà lại có cường giả Truyền Kỳ
Cảnh, đây chính là sự khác biệt giữa Trung Châu thánh địa cùng Nam Cảnh sao?
Trước khi đến Trung Châu thánh địa, Tô Ngạn suốt đời truy cầu chính là Truyền Kỳ Cảnh,
mà bây giờ nàng mới hiểu được, trước mặt cấp bậc cao hơn, Truyền Kỳ Cảnh căn bản không
đáng nhắc tới.
“Ha ha, chúng ta mấy ngày nay gặp phải thị trấn cùng thôn xóm không có bất kỳ ai, nàng
chẳng qua là cảm khái hai câu thôi.”
Tần Giác lạnh nhạt nói, nhẹ nhõm hóa giải nghi vấn của Ninh Kiệt.

“Ây. . . Được rồi.”
Ninh Kiệt nghĩ nghĩ, không tiếp tục tiếp tục hỏi nữa.
Hai người Tần Giác mới vừa cùng bọn hắn trải qua sinh tử, mặc dù không tính là sinh tử chi
giao gì, nhưng nội tâm nhiều ít vẫn là sẽ tín nhiệm hơn một chút.
Cùng lúc đó, hai võ giả khoác chiến giáp từ Hoang thành bay ra, tiến lên đón.
“Là người đến từ Ninh gia.”
“Đúng vậy.”
Ninh Côn đáp.
“Mời vào, thành chủ đợi đã lâu.”
Một lát sau, linh khí phi hành đáp xuống trong thành, võ giả hộ tống lập tức bắt đầu vận
chuyển hàng hóa xuống.
“Ha ha ha, tiểu Kiệt, đã lâu không gặp.”
Tiếng cười to cởi mở vang lên, sau đó đám người liền thấy một nam tử cao lớn đi tới, toàn
thân tràn ngập uy nghiêm, khí độ bất phàm, hiển nhiên không phải là người bình thường.
“Thành chủ!”
Võ giả Hoang thành xung quanh liền vội vàng khom người hành lễ.
“Ừm.”
Nam tử cao lớn phất phất tay, hững hờ.
“Liễu bá!”
Nhìn thấy nam tử cao lớn, Ninh Kiệt cũng lộ vẻ vui mừng.
“A, Tiểu Hinh đâu, nàng không tới sao?”
“Ha ha ha, ngươi… cái tên hỗn tiểu tử này, trong đầu đều là Tiểu Hinh, làm sao,lão gia hỏa
này tự mình đến tiếp ngươi, ủy khuất ngươi sao.”
Nam tử cao lớn cười nói.
Ninh Kiệt mặt mo đỏ ửng, lúng túng xoa xoa đôi tay, không biết trả lời như thế nào.
“Yên tâm đi, Tiểu Hinh chỉ là đi săn giết yêu thú mà thôi, sẽ trở về nhanh thôi.”
Đối với chuyện của Ninh Kiệt cùng nữ nhi của mình, Liễu Khanh Bạch làm sao có thể không
biết, nhưng mà ngoại trừ sự chênh lệch về thiên phú tu luyện của Ninh Kiệt ra thì các
phương diện khác đều rất được, cho nên Liễu Khanh Bạch rất hài lòng.
Huống chi, Ninh Kiệt còn là dòng chính của Ninh gia.
“Liễu thành chủ.”
Lúc này, Ninh Côn cũng tới tiến lên cũng kính chào.
“À, Ninh đội trưởng, thực lực của ngươi lại tăng lên rất nhiều a, xem ra không bao lâu nữa liền
có thể đột phá Chí Tôn, bước vào Truyền Kỳ Cảnh.”
Liễu Khanh Bạch dò xét một chút Ninh Côn, ý vị thâm trường nói.
“Liễu thành chủ nói đùa, ta còn kém xa lắm.”
Ninh Côn ngạc nhiên, không nghĩ tới Liễu Khanh Bạch lại đột nhiên nói như vậy.
Chí Tôn cảnh cùng Truyền Kỳ Cảnh tuy chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng lại khác nhau
một trời một vực, thậm chí có rất nhiều võ giả Chí Tôn cảnh cố gắng cả đời đều không thể
vượt qua tấm bình chướng này.
Ninh Côn nếu có thể nhẹ nhàng tiến giai Truyền Kỳ Cảnh như vậy, cũng sẽ không dừng lại ở
Chí Tôn cảnh trung kỳ hơn hai mươi năm đâu.
“Đúng rồi, Liễu bá, chúng ta có chuyện muốn nói với ngài.”
“Chuyện gì?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất